Những con đường rất xanh của Hà Nội
Những cây bàng, cây me, cây cơm nguội
Những con đường ngoại ô nắng chói
Những con đường đầy hoa tháng sáu hè rơi
Tôi biển nước mênh mông trôi vào trong đời sống.
Tôi biển sống xa quê lưu lạc chốn quê người.
Tôi biển sống tha phương lang thang cùng với nước.
Nước biển mặn nồng như nước mắt chia ly.
Ai đã đến nơi đây đặt tên làng tên núi tên sông
Sông khéo chia quê em đôi bờ, bờ bên đông là cha, bờ bên tây là mẹ
Đất trời bao thiết tha, lung linh giữa đất trời ngàn năm
Là vị xuyên quê em, ơi đôi bờ yêu thương
Có một dòng sông quanh năm xuôi dòng nước chảy.
Chảy từ cội nguồn đến tận biển Đông.
Chảy từ núi rừng đến những làng quê .
Nhưng rồi ngày kia dòng sông không còn chảy nữa.
Bỏ lại một dòng sông cạn nước khô.
Để lại mong chờ sông ơi chảy đi.
Chuyện cổ tích ngày xưa, trời xanh chỉ hai người
Lạc Long Quân, Âu Cơ gặp nhau trên thế gian
Loài người bắt đầu yêu, chuyện trăm trứng sinh ra
Năm mươi đi lên núi, năm mươi xuống biển sâu
Biển sóng đại dương có bàn tay cha Rồng
Mặt đất hoang vu mẹ Âu Cơ xây đắp
…. Xin đừng tiếc thơ tôi lời cô quạnh,
Một tâm hồn giá lạnh đến đơn côi.
Trong hoang vắng có nghe lời vang vọng,
Đời cô đơn không giấu được ưu buồn.
Sông Hàn mát xanh xuôi dài tóc em
Cầu xoay đêm vắng lặng bóng ai nghiêng nghiêng đợi ai
Bạch Đằng thiết tha bến bờ
Đèn vàng đêm đêm mong chờ hình bóng xa xôi
Tình tựa một dòng sông, mênh mông không bờ bến.
Tình tựa một dòng sông, mang nước về cánh đồng.
Tưới mát cho đồng xanh, để đồng lúa reo mừng
Để người vui sống yên lành, Bên cánh đồng tươi xanh.
Em bé Việt Nam ơi!
Đất cho em màu xanh của lá.
Trời cho em màu xanh của biển.
Mẹ cho em hơi thở vào đời.
Cha cho em dòng máu Lạc Hồng.
Dồn trong đêm vắng ngàn tiếng đồng loa vang lừng
Đầu người lô nhô sát theo bờ núi sông hò reo
Thây tan trong khói mây tiến quân! Tiến quân theo!
Nơi chốn sa trường dân Nam hồn thúc oai vang trời