Con về Quảng Trị một chiều mưa
Quê mình lam lũ của ngày xưa
Giờ đây sống lại trong kỷ niệm
Mạ ơi! Sông nước vẫn u buồn
Tôi luôn mơ ước như cánh chim hải âu
Để được bay đến với Trường Sa thân yêu
Ở nơi đó những người con nước Việt
Ngày đêm chung sức giữ biển đảo quê hương
Về đi nhé bình yên nơi ấu thơ xưa
Về đi nhé về như chưa bước chân đi bao giờ
Ôi bóng dáng Hà Nội
Từng gốc phố bồi hồi còn mãi.
Phú Thọ quê mình đẹp như gấm hoa
Câu ca em hát thoảng hương quê nhà
Đậm đà rừng chè từ tay người hái
Thảo thơm chứ quê mình, chứ quê mình
Quê hương ngày con còn bé là tiếng ầu ơ mẹ ru đêm dài
Là cánh đồng mênh mông lúa chín tan trường về bông lúa níu chân con
Quê hương ngày con lớn khôn là bờ tre tiếng dế sau hè
Con sông quê chiều về tắm mát, bạn bè gọi nhau vui tiếng nói cười.
Yêu lắm tiếng quê mình Nghi Lộc thân yêu ơi
Nghe giọng nói khô cằn của gió Lào cát bỏng
Của biển Đông gió mặn, nỗi vất vả nhọc nhằn
Của tình người sau trước
Em còn nhớ không em
Nhớ Sài Gòn mưa rơi thật nhiều
Nhớ Sài Gòn bao nhiêu là chiều
Nhớ Sài Gòn từng tiếng hát đêm
Đây còn đây! Sông núi xưa vẫn đẹp như
Tình em chung thủy đợi tháng năm chưa hề nhạt phai
Quê hương dù bóng đêm còn che mờ nửa trời
Nhưng trái tim yêu đời, sáng như ánh dương ngời ngời.
Có con chim non líu lo sáng xuân nay
Quê em giữa ngày giải phóng bao mừng vui
Vút câu lý thương nhau như một làn gió mới
Núi Ấn, sông Trà, Bờ Xe Nước thiết tha giữa đời tự do
Huế buồn chi Huế không vui
Huế O ở lại Huế tui đoạn đành
O đau sương khói một mình
Tui đi ray rứt Nội thành tái tê.