Quê hương ngày con còn bé là tiếng ầu ơ mẹ ru đêm dài
Là cánh đồng mênh mông lúa chín tan trường về bông lúa níu chân con
Quê hương ngày con lớn khôn là bờ tre tiếng dế sau hè
Con sông quê chiều về tắm mát, bạn bè gọi nhau vui tiếng nói cười.
Yêu lắm tiếng quê mình Nghi Lộc thân yêu ơi
Nghe giọng nói khô cằn của gió Lào cát bỏng
Của biển Đông gió mặn, nỗi vất vả nhọc nhằn
Của tình người sau trước
Em còn nhớ không em
Nhớ Sài Gòn mưa rơi thật nhiều
Nhớ Sài Gòn bao nhiêu là chiều
Nhớ Sài Gòn từng tiếng hát đêm
Đây còn đây! Sông núi xưa vẫn đẹp như
Tình em chung thủy đợi tháng năm chưa hề nhạt phai
Quê hương dù bóng đêm còn che mờ nửa trời
Nhưng trái tim yêu đời, sáng như ánh dương ngời ngời.
Có con chim non líu lo sáng xuân nay
Quê em giữa ngày giải phóng bao mừng vui
Vút câu lý thương nhau như một làn gió mới
Núi Ấn, sông Trà, Bờ Xe Nước thiết tha giữa đời tự do
Huế buồn chi Huế không vui
Huế O ở lại Huế tui đoạn đành
O đau sương khói một mình
Tui đi ray rứt Nội thành tái tê.
Ngàn ngọn nến sáng rực trời Can Lộc
Tháng bảy về đồi sim tím nhớ ai
Nén hương thơm mười ngôi sao Đồng Lộc
Hoa trinh nữ giữa lòng đất mẹ yêu.
Chim tung bay hót vang trong bình minh
Chân cô đơn áo phong sương hành trình
Từ Long An Mộc Hóa Mỹ Tho xuôi về Gò Công
Tiền Giang ngút ngàn như một tấm thảm lúa vàng.
Sài Gòn bây giờ, trời còn mưa không em?
Xứ người chiều nay, mưa giăng ngập lối về
Mưa rơi rơi phố vắng im lìm mưa hắt hiu soi dấu chân tìm
Mưa thương ai, mưa khóc nỉ non
Mời anh về quê em nơi có dòng sông chiều soi bóng nước
Một con đò sang sông không ước hẹn sao lòng chờ mong
Đường quê giờ thênh thang soi ánh vàng trên đường quê sáng loáng
Nghe gió ru mơ màng Bình Dương sắc hương dịu dàng