Ngả nghiêng cho đời ngẩn ngơ
Ngả nghiêng nét đẹp nàng thơ
Ngả nghiêng thấy hoa cười với ai?
Mấy năm xa nhà tôi về thăm lại miền tây
Mênh mông ruộng đồng bao la hương lúa phù xa
Ai hát ru hời ngọt ngào điệu lý dân ca
Sáu câu vọng cổ quê nhà tình thương thiết tha
Chúng ta cùng nhau cùng nhau khởi nghiệp hơ
Sáng tạo năng động lập thân
Quê ta sông dài biển lớn ớ
Quanh năm cây trái ngọt lành
Hò lơ hò lớ hò lơ
Bài tình ca hát về quê mẹ
Miền Trung xa ai từng đã đi qua
Đây quê tôi bờ dương thương cát trắng
Xanh ngát ruộng đồng màu nắng tắm biển khơi.
Thương lắm tình người cù lao
Dừa xanh biếc xanh sông nước dạt dào
Tình thương mến thương sao quá ngọt ngào
Bài ca vọng cổ, đêm trăng nào ru vừa lòng nhau
Câu quan họ chiều nay em hát
Tiếng ngân vang như giọt mưa rơi
Tiếng chim hót ngọt ngào lảnh lót
Mà để hồn ai chơi vơi chơi vơi
Chưa bao giờ về Hà Nội
Chưa bao giờ ghé Sài Gòn
Chưa bao giờ thăm xứ Huế
Chưa bao giờ thấy Việt Nam
Đêm ru thuyền trên dòng Hiền Lương
Nghe câu hò rang mà thân thương
Gio Linh bên ni, bên nớ Vĩnh Linh
Cao su màu xanh ân tình
Thơm dòng sữa gọi bình minh
Quê hương em có núi Bà Đen
Dòng Vàm Cỏ chảy xuôi hiền hòa
Quê em mùa hội xuân tháng giêng
Khách thập phương dâng hương lễ chùa
Bóng chiếc thoi đưa ánh mắt long lanh
Trời đất Hà Tây tay em dệt lụa
Sữa trắng Ba Vì thóc vàng khu cháy
Hồn thơ Nguyễn Trãi dệt thành vần
Sông tích sông đà giăng lụa mênh mông.