Em là con gái đất bản mường
Mường Thanh xa lắm núi mờ sương
Có dòng Nậm Rốm con sông nhỏ
Có đồng lúa nếp gió đưa hương
Anh nghe câu vì dặm, anh nghe câu đò đưa
Hay đêm trăng phường vải câu hò cứ mênh mang
Anh biết tại mần răng con gái quê mình đó
Cứ đong đưa đằm thắm như giọng hò đêm trăng
Cứ thương thương giận giận, xa xôi lại muốn về.
Vẫn Huế ngày xưa, ngày xưa áo tím bay bay trên Trường Tiền
Ngay ra thăm trường cũ vẫn Huế ngày xưa vẫn Huế ngày xưa
Đò trôi trên sông vắng. chiều Đông Ba ngập nắng
Với tiếng hò vang theo chuyến đò ngang
Cửa Tây ơi ta nhớ Đường Kim Long đất đỏ
Hồi chuông đêm Thiên Mụ dù qua bao mưa gió
Vẫn Huế ngày xưa, vẫn Huế ngày xưa
Đứng bên bờ sông con sông Trèm Trẹm
Không như lục bình, bậu đi rồi bậu cũng về
Nhớ ngày xưa ấy trên sông, nước chảy hai dòng
Qua đưa đò tiễn bậu lìa quê bến quê
Bao nhiêu năm đi xa chiều nay anh lại về
Em muốn cùng anh tìm lại những dấu xưa
Vì biết anh nhớ quay quắt hương vị quê mình
Em sẽ mời anh tô mì Quảng quê hương.
Khi nắng Sài Gòn vươn cao nghe vang khúc hát dạt dào
Nghe gió về từng góc phố mang theo hơi ấm ngọt ngào
Cơn gió nào vừa qua đây, tình yêu như đã đong đầy
Mắt em màu sáng thơ ngây, Sài Gòn đẹp quá giờ đây
Anh có về Quảng Bình cùng em?
Về miền quê hai tiếng nghĩa tình
Về cùng em bởi chữ thương chữ giận
Giận để yêu thương mà giận chờ
Em là con gái miềm Tây
Má hây hây áo bà ba quê mùa
Bao ngày mưa nắng mà em
Vẫn siêng năng dưới đồng sớm trưa.
Ta trở về quê mẹ chiều nay
Thăm lại cánh đồng mẹ còng lưng gánh nặng
Một nắng hai sương mồ hôi chát mặn
Cho sóng lúa vàng thẳng cánh cò bay
Quê tôi nắng đỏ đồng
Mưa thâm cả bùn non
Quê tôi gừng cay muối mặn
Níu bao đời câu buồn vui ngọt đắng