Hà Nội ấm áp cồn cào da diết
Cho người đi xa thấy nhớ
Để tôi yêu em, để tôi… yêu em
Hai trền sông Lam mòn vẹt
Hai trền sông Lam gió
Một chuyến đò nan chênh chênh đẩy đưa thân mẹ
Tóc xanh tận bạc mái đầu
Xuôi dòng Lam giang nghe câu hò ví
Nối bờ yêu thương thấm đẫm trang Kiều
Nguyễn Du ơi! sao nặng lòng đến thế
Xứ Nghệ quê mình ôi yêu quá là yêu.
Xa quê nay trở về quê
Gặp con đê dài nắng đổ chiều xanh
Gặp con sông lớn tuổi thơ lặn lội
Bên lở bên bồi bồi hồi xao xuyến
Xứ Nghệ yêu ơi xứ Nghệ quê tôi
Chín dòng sông một mẹ chung
Quanh năm kéo con nước về
Phù sa tốt tươi đồng xanh
Bốn mùa mưa nắng yên vui
Theo sóng nước con sông Tiền, anh trở về xứ dừa quê em
Mênh mông những vườn dừa xanh, bên dòng sông mát ngọt êm đềm
Quê hương Bến Tre thanh bình, dệt thơ dưới nắng vàng lung linh
Bâng khuâng nón che nghiêng vành, chiều Châu Thành em đợi chờ anh.
Chiều chiều ơi ả chiều chiều
Ở nơi miền xa có người trông về
Trông về quê mẹ yêu thương
Một thời thiếu nữ bên dòng Hương Giang
Ai có về biển đảo quê hương tôi
Thăm Bãi Ông Lang làng đánh cá Cây Dừa
Biển êm mênh mông sóng vỗ
Là quê hương Phú Quốc của tôi
Chiều qua đèo Khánh Sơn… mây vờn
Đồi thông hiu hắt gió lay hồn say
Đường khúc khuỷu nắng, rừng núi trầm lắng
Xuyến chi nở trắng lưng nương.
Chỉ có là điên thì mới thản nhiên,
Tay ôm tay giữ bạo quyền độc tôn
Nên không nghe tiếng dân ca dân chủ
Nên không nghe tiếng dân ca dân quyền