Xuôi dòng Lam giang nghe câu hò ví
Nối bờ yêu thương thấm đẫm trang Kiều
Nguyễn Du ơi! sao nặng lòng đến thế
Xứ Nghệ quê mình ôi yêu quá là yêu.
Xa quê nay trở về quê
Gặp con đê dài nắng đổ chiều xanh
Gặp con sông lớn tuổi thơ lặn lội
Bên lở bên bồi bồi hồi xao xuyến
Xứ Nghệ yêu ơi xứ Nghệ quê tôi
Chín dòng sông một mẹ chung
Quanh năm kéo con nước về
Phù sa tốt tươi đồng xanh
Bốn mùa mưa nắng yên vui
Theo sóng nước con sông Tiền, anh trở về xứ dừa quê em
Mênh mông những vườn dừa xanh, bên dòng sông mát ngọt êm đềm
Quê hương Bến Tre thanh bình, dệt thơ dưới nắng vàng lung linh
Bâng khuâng nón che nghiêng vành, chiều Châu Thành em đợi chờ anh.
Anh em ta cùng mẹ cha
Nhớ chuyện cũ trong tích xưa
Khi thế gian còn mù mờ.
[ĐK: ]
Dịu dàng dịu dàng sao đêm Trà Phong
Một đêm trăng xanh trăng treo nghiêng đỉnh núi ca đắm sương mờ
Dịu dàng dịu dàng sao đôi mắt em mộng mơ
Nhìn anh lúng liếng sao mà xinh.
Nhớ đừng quên, đừng quên nghe em
Câu dân ca, dân ca quê mình
Có lời me, ngọt ngào ru êm
Có giọng thầy trong câu ca dao.
Nhớ một thuở hồng hoang rừng chưa có Mưa nắng thiên thu rừng cây non thành rừng đại ngàn
Rừng bao nhiêu tuổi rừng đâu có nhớ
Sao ta mãi gọi là em khi đất nước đặt tên cho rừng
Dẫu đi nơi đâu tôi luôn nhớ về xứ sở
Đất quê hương mình Cần Giuộc nuôi tôi lớn khôn
Dòng sông con nước trôi phù sa hương lúa thơm
Phước Lâm cây trái ngọt lành Thuận Thành chiều mưa nhớ anh.
Nghe tiếng ai quen giữa dòng người xa lạ
Một cái bắt tay này, anh người mô đó
Cái giọng quê ta đậm đà sâu nặng
Tiếng nói quê mình mộc mạc mà thương
Tiếng cuốc quê hương về trong nỗi nhớ
Đã gặp nhau rồi rành dễ làm quen
Thương nhau tìm về hai chữ đồng hương.