Bậu về Bến Tre ngồi xe thổ mộ
Trẻ con nhí nhố người lớn trầm trồ
Bậu về thăm lại bờ hồ
Nhớ nhà thủy tạ sóng chiều lô xô.
Người về xứ Huế cho nhắn đôi lời
Gửi niềm thương đau nhất của lòng tôi
Hương Giang lạnh vắng tiêu điều
Vỹ Dạ đâu còn mùa trăng.
Ôi xót thương bến Ngự đìu hiu
Anh em ta cùng mẹ cha
Nhớ chuyện cũ trong tích xưa
Khi thế gian còn mù mờ.
[ĐK: ]
Dịu dàng dịu dàng sao đêm Trà Phong
Một đêm trăng xanh trăng treo nghiêng đỉnh núi ca đắm sương mờ
Dịu dàng dịu dàng sao đôi mắt em mộng mơ
Nhìn anh lúng liếng sao mà xinh.
Nhớ đừng quên, đừng quên nghe em
Câu dân ca, dân ca quê mình
Có lời me, ngọt ngào ru êm
Có giọng thầy trong câu ca dao.
Nhớ một thuở hồng hoang rừng chưa có Mưa nắng thiên thu rừng cây non thành rừng đại ngàn
Rừng bao nhiêu tuổi rừng đâu có nhớ
Sao ta mãi gọi là em khi đất nước đặt tên cho rừng
Dẫu đi nơi đâu tôi luôn nhớ về xứ sở
Đất quê hương mình Cần Giuộc nuôi tôi lớn khôn
Dòng sông con nước trôi phù sa hương lúa thơm
Phước Lâm cây trái ngọt lành Thuận Thành chiều mưa nhớ anh.
Nghe tiếng ai quen giữa dòng người xa lạ
Một cái bắt tay này, anh người mô đó
Cái giọng quê ta đậm đà sâu nặng
Tiếng nói quê mình mộc mạc mà thương
Tiếng cuốc quê hương về trong nỗi nhớ
Đã gặp nhau rồi rành dễ làm quen
Thương nhau tìm về hai chữ đồng hương.
Thương cúm núm bên đồng
Ôi nghẹn lòng gọi bạn chiều đông
Lòng chạnh lòng bạn ơi
Mưa giông trên đồng nước tràn mênh mông
Quảng Trị quê tôi dẫu cách chia mãi không nhạt nhòa
Quảng Trị quê tôi đã bao lệ sầu
Cầu Hiền Lương Cửa Tùng chia cắt Bắc Nam lòng đau
Triệu Phong vựa lúa nuôi dân mình quanh năm.