Mình là người Việt Nam
Lạc Long Quân là cha
Và mẹ là Âu Cơ, chung dòng máu chảy trong tim mình
( Con cháu rồng tiên).
Giông bão xô thuyền lênh đênh
Mưa trút mưa đời chông chênh
Dân miền Trung suốt bao đời nay đã quen
Thương lũy tre chiều mưa ngâu
Hôm ấy sông tràn đêm thâu
Mẹ cha ôm lấy đứa con chạy cơn nước về.
Nhắn ai đã từng ngược xuôi khắp chốn
Ghé qua nơi này thăm lại Hà Nam
Bao năm lễ hội vẫn rộn ràng
Tiếng trống vang đền Trần Thương, đền Lảnh Giang.
Bạc Liêu chiều nay trời êm gió
Thương người ngư ngủ ngày đêm trên biển
Thương người nông dân bình minh rọi sáng
Ra đồng gieo hạt cho cánh đồng xanh tươi.
Mời bạn đến quê hương tôi Bạc Liêu thắm bao nghĩa tình
Từng mái ngói rêu phong luôn ấm áp tình người
Bạc Liêu nơi biển mặn rừng xanh thấm đậm tình nơi đây
Từng hạt muối trắng tinh đậm tình quê hương tôi.
Việt Tộc suốt bốn nghìn năm
Nam Trung Bắc đẹp từ trầm tích xưa
Đất ươm giống tốt bốn mùa
Nước bao dung thấm nắng mưa sắc vàng.
1 Nào cùng nhau ta mừng đón Xuân !
Nào cùng vui cho tròn tháng năm
Mùa Xuân đến không còn giá băng
Lòng vui tiếng chim trời hót vang
Quê em đồng lúa bạt ngàn
Dòng sông Vàm Cỏ chảy tràn phù sa
Nhìn trời nhìn đất bao la
Long An yêu dấu đậm đà thiết tha
Vùng đất sinh ra con người
Con người làm vùng đất đẹp hơn
Kìa gió sông Cu Đê thổi
Thổi bay tóc em thơm thơm.
Ta trở lại Hòa Bình ngày xuân mới
Những dãy núi uy nghi sừng sững đỡ lưng trời
Sông Đà biếc một màu xanh phố núi
Em gái Mường thướt tha điệu Pôôn Pôông.