Buồn vui ngồi đếm thời gian mãi trôi,
Mộng mơ ngày tháng theo dấu cuộc đời.
Tung tăng lũ bạn thời hoa niên, chuyện xưa cổ tích mơ tiên
Trường tan chung lối ta về.
Miền TâyMiền Tây, đây đồng xanh xanh ngát chân mây
Đây cò bay bay lả trắng đồng
Yêu tình quê chan chứa mặn nồng
Trọn đời nuôi ta khôn lớn
Em hát tình ca ru anh,
Giữa lòng phố Hội nên thơ
Thương hoa bưởi thơm sau hè,
Cho em vẫn mong anh về bên em.
Thương lắm quê mình thương sao mảnh đất hữu tình
Trong tim đong đầy nỗi nhớ nhớ dòng sông ấp ủ đôi bờ
Mang phù sa hoa trái thêm mùa đồng xanh xanh ngát chân mây.
Tôi đi trong nắng ấm giữa bầu trời Sài Gòn
Một ngày mùa xuân mà lòng mình chợt thấy bâng khuâng
Bao nhiêu năm tháng đã xa rồi người bạn lòng
Từng người bạn ra đi, đường Sài Gòn như vắng theo cùng
Sài Gòn Em yêu ơi!
Gợi ta nhớ mấy vạn đời
Kìa vầng trăng lên cao
Buồn vương suối nước lao xao
Ta lặng nhìn thu lá úa bay
Nghe từng giọt nước mắt về đây
Chiều Sài Gòn người có đi qua
Nhớ chiều xưa dáng nhỏ mong chờ
Những con đường giờ đây cúi mặt
Mắt nai buồn, hồn bỗng bơ vơ
Điện Bàn quê tôi từ thuở xa xưa
Cha đi cứu nước một thời chiến chinh
Vai mẹ hao gầy nuôi con khôn lớn tháng ngày chắt chiu.
Chiều nay qua Đông Giang nghe ai hát điệu ân tình
câu hát quê mình chang chứa yêu thương
Đi thênh thang trên con đường lớn đưa ta về đây với Đông Giang
Về Đông Giang quê em qua bao núi đồi qua đèo
con suối sông vàng nước chảy trong veo
Lên A Vương khi mùa xuân tới theo ta về đây với Đông Giang
Tôi không sinh ra trên đất Quảng quê cha
Lại sống bôn ba nơi xứ lạ quê người
Dòng máu Quảng Nam vẫn luân lưu trong nhịp thở
Giọng nói mô tê, răng rứa thương thật thương