Ai gieo tình này ai mang tình này để lệ trên khóe mi cay
Ai đưa về nhà ai cho ngọc ngà giờ người xa cách ta
Từng là một thời thiếu nữ trong vùng quê nghèo
Hồn nhiên hoa cài mái đầu
Dòng người vội vàng em hóa thân đời bẽ bàng
Rời xa tình anh tháng năm
Tôi hát về miền tây Gio Linh
Mảnh đất yêu thương ấm áp nghĩa tình
Quê hương mình mưa dầm nắng lửa
Đạn bom xới cày chịu nhiều nỗi đau thương
Điện Bàn quê tôi từ thuở xa xưa
Cha đi cứu nước một thời chiến chinh
Vai mẹ hao gầy nuôi con khôn lớn tháng ngày chắt chiu.
Chiều nay qua Đông Giang nghe ai hát điệu ân tình
câu hát quê mình chang chứa yêu thương
Đi thênh thang trên con đường lớn đưa ta về đây với Đông Giang
Về Đông Giang quê em qua bao núi đồi qua đèo
con suối sông vàng nước chảy trong veo
Lên A Vương khi mùa xuân tới theo ta về đây với Đông Giang
Tôi không sinh ra trên đất Quảng quê cha
Lại sống bôn ba nơi xứ lạ quê người
Dòng máu Quảng Nam vẫn luân lưu trong nhịp thở
Giọng nói mô tê, răng rứa thương thật thương
Mẹ trồng cây che gió mưa
Mẹ trồng cây che gió đưa
Che ánh nắng mặt trời
Che cho con qua đi Con hát say mê
ô ố ô ô hồ.
Ai bảo quê anh cằn cỗi lắm
Nhọc nhằn một dãy đất miền Trung
Đi hết xứ đồng lên xứ núi
Hương cau hương quế với ngô khoai
Là dân gốc rạ ưa bền chắc
Quảng Ngãi không cam cũng ngọt đường.
Xuôi về miền Tây ai qua Vĩnh Long nơi này
Đất rộng vòng tay ngọt ngào câu hát mê say
Được dòng Tiền Giang dòng Hậu Giang vun đắp phù sa
Trái ngọt đồng xanh người dân ấm no chan hòa.
Bạch đằng Giang còn vang tiếng sóng chôn quân thù bạo cường
Hồn Mê Linh từ muôn kiếp dân Nam tranh hùng quật cường
Đã bao hồi chinh chiến, đã bao đời quyết tiến
Bao lớp trai đổ máu tươi tô điểm sơn hà
Đây biên cương non nước đây biển khơi sông ngòi
Đây núi non quê nhà được thành hình từ máu dân Nam
Chỉ sau một đêm, nước lũ tràn về
Những con đường quen, giờ nước dâng cao
Nha Trang quê tôi giờ đây mênh mông biển nước
Chảy xiết nhiều nơi nhiều nhà Dân đất đâ dập vùi