Một ngày trên quê hương tôi, những con đường bỗng lẻ loi cúi mặt.
Một ngày trên quê hương tôi, nơi góc phố quán cài then đóng chặt.
Căn gác nhỏ đông người sao thấy vắng một lời rao.
Khi ai nhắc về Trà Vinh
Đầu tiên nghe 2 chữ chân tình
Ai ơi dẫu ngàn dặm xa
Một lần thôi xin ghé qua
Bao tháng năm xa quê giờ đây người nơi phương ấy
Có nhớ mong con đò, đường đê, người em gái quê
Người là người ở đâu người ở đâu có mong quay về
Ngoại già ngồi đợi trông ngoại đợi trông bóng ai trở về
Thành phố đã vắng những ánh đèn màu
Ngủ vùi trong những nỗi thương đau
Ngày qua không còn một tiếng rao
Ngõ vắng không một câu chào
Đường phố vắng nhớ gót chân người
Và từng trong những khung cửa sổ
Trên lầu cao chẳng nghe tiếng cười trẻ thơ
Lúa xanh như vẫy gọi
Tiếng ca như chào mời
Bạn ơi hãy đến
Thái Bình quê tôi.
Thương về miền Trung quê hương thân yêu, núi non điệp trùng
Thương về miền Trung, dốc núi cheo leo, miền thùy dương cát trắng
Xanh… xanh… xanh… xanh rũ mát bóng dừa
Xa… xa… xa… xa trẻ mục đồng nô đùa
Trên cánh đồng mùa vàng bên dòng sông tuổi thơ yêu dấu
Cút bắt giữa trưa nắng hè.
Chiều Nha Trang biển hát ngàn lớp sóng xô bờ cát vàng.
Từng đàn chim hải âu tung cánh dưới mây bay về đâu?
Hàng thùy dương chếch bóng cùng gió tấu lên từng khúc nhạc
Mình tôi trên bãi hoang thả hồn theo những cánh chim ngàn.
Việt Nam, tôi yêu, yêu tà áo em
Hồn quê thân thương trong tà áo xinh
Xinh xinh áo bay theo từng bước chân
Áo dài, yêu lắm, dáng hình Việt Nam
Trà Vinh, ôm thương nhớ hoài trong tim
Trà Vinh, tôi mơ ghé về thăm em
Bến xưa con đò hàng dừa nghiêng rủ bóng
Võng đưa trưa hè ngọt lời mẹ ru êm
Tuổi thơ trìu mến.
Bao năm trở lại quê nhà
Mẹ không còn nữa
Nhưng mẹ là…quê hương.
Vẫn hàng tre biếc xuân trường
Vẫn bờ cát trắng hàng dương thuở nào
| | | | |