Từ thuở nằm nôi mẹ hát câu ca bao la nghĩa tình
Lời nhạc đầu nôi ru giấc ngây thơ thêm yêu nước mình
Từ ngày ra đi xa cách quê hương bao năm mỏi mòn
Người chờ tin nhau tóc trắng pha sương mỗi chiều nhìn ra bến sông.
Tiếng gà vọng trưa nôi đẩy khua nhẹ lời ru
Động gành Tam Thương man mác điệu hò ba lý
Đời don sông Trà nhọc lấm khi mùa nước dâng
Trăng về núi Ấn xóm chài đèn giăng mắc trông.
Sài Gòn ơi, còn đó Sài Gòn ơi
Sài Gòn ơi, còn mãi Sài Gòn ơi
Sài Gòn của tôi, Sài Gòn mới Sài Gòn xưa
Sài Gòn nắng Sài Gòn mưa
Sài Gòn trong tim người mong chờ
Miếng trầu miếng cau ngày xửa ngày xưa
Chữ tình chữ duyên ngày nảy ngày nay
Kết chặt bao trăm năm tình đôi lứa
Hai họ tình thông gia giờ khăng khít.
Se kết dây tơ hồng, đôi lứa nên vợ chồng
Son sắt son duyên trầu cau.
Đèn Sài Gòn ngọn xanh ngọn đỏ
Đèn Mỹ Tho ngọn tỏ ngọn lu
Anh về anh học chữ nhu
Chín trăng em đợi mười thu em chờ
Sài gòn ơi, đêm nay thao thức cùng người
Sài gòn ơi, bao con đường xưa đã đi qua.
Từng hàng cây xanh, nụ cười trên môi
Mẹ cầm tay con qua bao con phố xưa.
Bước em nhẹ trên đường phố Huế
Âm hưởng nào dịu mát lòng anh
Nón nghiêng nghiêng nụ cười gợi nắng
Áo trắng về đâu cho anh được về cùng
Một ngày trên quê hương tôi, những con đường bỗng lẻ loi cúi mặt.
Một ngày trên quê hương tôi, nơi góc phố quán cài then đóng chặt.
Căn gác nhỏ đông người sao thấy vắng một lời rao.
Qua Vĩnh Long quê mình cầu treo gợi bao nỗi nhớ
Sông bến sông năm nào phà về ngang bến Tiền Giang
Em gái cười xinh xinh mời anh trái ngon An Bình
Nghe xuyến xao trong tim nào em có biết hay không?
Đà Lạt vào đông, đôi tình nhân nhỏ bé
Dìu nhau lên đồi thông ngút ngàn heo mây
Chiều dần buông xuống sương mù vây kín quanh ta
Trời se lạnh thấm, buốt giá đôi tâm hồn