Phan Rang ơi quê tôi miền nắng gió
Sóng bạc đầu biển mặn ngàn năm
Tuổi thơ tôi tắm mình trong cát vàng
Thương cây xương rồng đợi hạt sương đêm.
Theo em về nơi chốn làng quê vùng Long Khánh Hồng Ngự thật đẹp
Đẹp bởi lòng chất phát dễ thương đẹp bởi từng người dân mến khách
Bao thăng trầm, gian khổ vượt lên, quê em vẫn giữ làng dệt choàng
Với bàn tay ngọc ngà nắn nót cần lao, nhưng nở nụ cười đẹp tựa đóa hoa sen.
Tôi yêu Bà Rịa quê tôi câu hát mẹ ru từ thuở chào đời
Yêu giếng nước hàng cau yêu con đường làng một thời thơ ấu
Đã qua rồi một thời chiến tranh khói lửa
Nước mắt mẹ đã khô con đi mãi không về.
Dừa sáp quê mình đậm tình trên đất mẹ bao dung
Hàng vừa nghiêng bóng lung linh chứa chan bao ân tình
Cây xanh bốn mùa lớn lên cùng cầu kè thương mến
Người đi người đến không quên dừa sáp ngọt mềm
Hồng Ngự đẹp như mơ lấp lánh đèn màu
Vút cao tỏa sáng như bao nhiêu vì sao rạng ngời
Hồng Ngự rộng thênh thang phố xá rộn ràng
Lá hoa như đón ta khắp mọi nơi.
Cá trúng mùa là cá trúng mùa
Xuất cá liền chàng của tôi ơi
Trước đến giờ truyền thống sáng ngời
Cá xứ mình tung tăng phơi phới.
Tôi đến nơi đây xa lánh nơi phồn hoa
Miền Tây đất lành sông nước nặng phù sa
Đồng ruộng bao la quanh năm đầy tôm cá
Dân ấm no chan hòa, chim hót ngàn lời ca.
Em đi qua thu Hồ Gươm biêng biếc chiều
Có tiếng chim nào rơi xuống trên vai mềm trắng trong
Để lá me rơi ngẩn ngơ, để tiếng thu rơi rất thơ
Hồ Gươm, Hồ Gươm chiều thu vàng
Hãy về nghe những tiếng hò phương Nam
Để thương những con sông quê bạt ngàn
Tháng ngày mưa nắng mấy hàng cau xanh
Gió đưa lắc lư nhịp cầu mong manh.
Con muốn làm áng mây bay nhẹ nhàng về lại quê hương
Gặp Mẹ thương nhớ để nghe câu ca lời Mẹ ru
Khúc dân ca năm nào một đời con xa rồi vẫn nhớ
Biết nói sao cho vừa tình con thương Mẹ thiết tha