Ta về Quảng Ngãi mùa xuân
Lá hoa muôn sắc reo mừng
Trời xanh Thiên Ấn tưng bừng én bay
Gia Nghĩa tôi yêu nơi đây thành phố trẻ
Yêu mặt hồ xanh lung linh nước in mây trời
Xưa là vùng hoang sơ xa xôi
Nay phố phường đẹp bao công trình mới
Tầm cao vươn tới tương lai!
Nhớ phố Ban Mê bước chân tìm về
Say hương cà phê hàn huyên với bạn bè
Tìm kỷ niệm xưa ta yêu em tình yêu chan chứa
Ban Mê xưa một thuở yêu người
Như Tây Nguyên xanh sáng mây trời
Xin thôi trời mưa. Mưa ơi mưa đừng rơi nữa
Xóm làng chìm sâu, ruộng nương trắng xóa một màu
Thương ơi miền Trung nước mắt giờ lại rơi
Bao nhiêu mảnh đời giờ đây mưa gió dập vùi
Vợ mất chồng vành khăn tang trắng
Con gọi Cha, Cha ơi răng Cha không về
Răng anh nỏ về, về lại quê em xứ Nghệ
Răng anh nỏ về, lời thề anh có chi sai
Em đã dặn lòng, dù cho đá nát vàng phai
Ai buông mái chèo, lẻ loi câu ví người ơi!
Lục bình trôi trên sông nước ai ơi
Về Tiền Giang sông nước mênh mang
Kỷ niêm xưa thương nhơ ai xa rồi
Ai biết ai bây giờ có còn nhớ tình tôi?
Nha Trang thành phố tôi yêu, bây giờ phố vắng đìu hiu
Hàng dương mỗi chiều đứng lặng, thổn thức chờ bóng ai về
Nha Trang hàng quán liêu xiêu, còn đâu khúc hát mỗi chiều
Hòn Tre giờ đây im bóng, hòn Chồng mãi đợi ngàn năm
Ta nợ quê từ thuở mới lọt lòng
Nợ tiếng à ơi, nợ bú nhờ dòng sữa
Nợ con sông đào
Quanh năm mướt mát phù sa
Người hãy đi đi vấn vương làm gì?
Dù có phân ly ngấn lệ ướt mi!
Đành quên quê hương sao hỡi anh?
Cười vui anh đi anh vẫn đi!
Bỏ quên sau lưng bao ước mơ
Vui gì cuộc sống bơ vơ?
Tôi trở về tìm lại tuổi thơ tôi
Lũy tre xanh che bóng mát đầu làng
Tiếng kẻo kẹt trưa hè lộng gió
Có cánh cò đội nắng cõng cơn mưa.