Nha Trang thành phố tôi yêu, bây giờ phố vắng đìu hiu
Hàng dương mỗi chiều đứng lặng, thổn thức chờ bóng ai về
Nha Trang hàng quán liêu xiêu, còn đâu khúc hát mỗi chiều
Hòn Tre giờ đây im bóng, hòn Chồng mãi đợi ngàn năm
Ta nợ quê từ thuở mới lọt lòng
Nợ tiếng à ơi, nợ bú nhờ dòng sữa
Nợ con sông đào
Quanh năm mướt mát phù sa
Người hãy đi đi vấn vương làm gì?
Dù có phân ly ngấn lệ ướt mi!
Đành quên quê hương sao hỡi anh?
Cười vui anh đi anh vẫn đi!
Bỏ quên sau lưng bao ước mơ
Vui gì cuộc sống bơ vơ?
Tôi trở về tìm lại tuổi thơ tôi
Lũy tre xanh che bóng mát đầu làng
Tiếng kẻo kẹt trưa hè lộng gió
Có cánh cò đội nắng cõng cơn mưa.
Xa cách bao ngày anh nhớ về quê hương Trà Vinh
Sông nước quê mình hữu tình thiết tha lời ca
Thương kỷ niệm xưa êm đềm biết đâu để tìm
Lưng trần chân đất trưa hè tắm mát sông quê tuổi thơ
Ai về miền trung cho tôi nhắn gửi đôi lời
Về một quê hương nơi đã từng nuôi tôi khôn lớn
Mẹ già chờ con, em thơ mong ngóng anh về
Tóc bạc pha sương đã thấy gian khổ của cha
Chuyện đời hơn thua vốn xưa nay thế mà
Chuyện gần chuyện xa cố thêu nên bài ca
Chẳng thấy cái mình sai, chỉ thích trách mỉa mai
Dèm pha nhau cố dựng lên lắm chuyện
Quê hương ơi giông bão còn triền miên
Miền Trung ơi sao mãi hoài đau thương
Mùa hạ nắng cháy bỏng bàn chân mẹ
Mùa thu về mưa lũ ngập đầu con
Quê tôi ở tận miền Trung
Non cao cách trở muôn trùng
Quê tôi nắng hè hiu hắt
Mùa đông lạnh buốt con tim
Tôi về thăm Duy Xuyên đất mẹ ân tình
Về thăm em ngày mùa lúa thơm hương
Con đường xưa bờ tre trưa hè rợp bóng
Thăm cánh đồng, tôi về thăm lại dòng sông
Dòng sông tuổi thơ tôi trên lưng trâu ngược xuôi giữa dòng
Từ cõi lòng sâu thẳm tình mênh mông