Người Con Tây Ninh

Bao năm xa quê hương naу về lòng nghe vấn vương
Bao năm xa quê hương xa người mẹ hiền mến thương
Đêm nằm ao ước một ngàу nao, trở về quê hương thăm mẹ cha
Dầm mưa dãi nắng ướt áo ra đồng nuôi lớn thân con

Dáng Mẹ Ngày Xưa

Ngược dòng thời gian nhớ về bao kỷ niệm
Năm tháng trong đời có mẹ rộn niềm vui
Ngày xưa mỗi độ vu lan về, đóa hồng trên ngực đỏ tươi xinh
Mà nay tháng bảy cũng hoa hồng , nhưng màu trắng đượm buồn mênh mang

Duy Xuyên Trong Tôi

Tôi về thăm Duy Xuyên đất mẹ ân tình
Về thăm em ngày mùa lúa thơm hương
Con đường xưa bờ tre trưa hè rợp bóng
Thăm cánh đồng, tôi về thăm lại dòng sông
Dòng sông tuổi thơ tôi trên lưng trâu ngược xuôi giữa dòng
Từ cõi lòng sâu thẳm tình mênh mông

Mưa Cali Nhớ Thành Nội

Ai về qua Hương Giang, gởi lòng tôi theo với
Ánh trăng treo Thành Nội, một góc trời quê hương
Em ngày xưa Tôn Nữ, áo trắng bay trong chiều
Tôi bây giờ viễn xứ, đời như phố quạnh hiu

Tình Em Biển Cả

Chưa có bao giờ đẹp như hôm nay,
Non nước mây trời lòng ta mê say,
Sóng nước trùng dương dài theo bờ cát,
Những dãy đảo xa nằm nghe biển hát.

Sài Gòn Ngày Xa Phố

Sài Gòn chưa mưa đã nắng, con phố dài chờ đợi em qua
Sài Gòn phố giấc ban trưa ru em vào tiếng yêu cho vừa
Sài Gòn chưa xa đã nhớ, có những chiều mưa ướt lối em tôi
Sài Gòn phố xá đông vui nay xa em nắng xưa đâu rồi

Điệu Ví Lời Ru

Bao năm rồi cách trở dù nơi mô, vang trong lòng tiếng à ơi ấu thơ
Nghe trong tim vơi đầy nỗi nhớ, nhớ ngọt bùi, trong tiếng mẹ ru
Ôi quê mình xứ Nghệ tình mênh mang, trong câu hò ví dặm bao chứa chan
Đây sông Lam suốt đời chảy mãi, câu ân tình hết giận rồi thương