Hò ơi!!! Miền Tâу gạo trắng nước trong
Ai đi đến đó lòng không muốn về
Gái miền Tâу má đỏ hâу hâу, trai miền tâу chất phác
Dân miền Tâу chất phác thiệt thà dễ thương
Em về cà mau tận cuối chân trời
Nơi rừng già biển mặn nước mênh mông
Bỏ lại anh chốn đô thành
Đêm nằm lạnh lẻo khóc cô đơn.
Miền nhớ tim tôi Hải Phòng
Dịu ngọt tuổi thơ ơi dẫu đã xa rồi
Năm tháng lớn lên từ buồn thương
Câu hát đắng cay lòng mẹ
Để tôi đi, Nhổ neo! Nhổ neo, nhổ neo cuộc đời
Tôi yêu quê hương mình, việt nam non sông gấm hoa
Qua bao nhiêu thăng trầm, vẫn hiền hòa việt nam tôi đó
Bốn ngàn năm ghi dấu, luôn hiên ngang bước chân người đi
Dẫu nhọc nhằn gian nan, nụ cười tươi ngời sáng trên môi
Mây trắng lững lờ trôi, trên cành chim muông reo hót
Hoa thắm ngạt ngào hương, đường quê cây xanh bóng che
Rộn ràng câu hát vui, tưng bừng xác pháo tung bay,
rượu nồng ta rót cho nhau, mừng đôi uyên ương ngày hạnh phúc
Em muốn hỏi anh rằng, đã bao lâu nay sao chưa về thăm Bến Tre?
Giồng Trôm, Mõ Cày, Hàm Luông, Rạch Miễu, Ba Tri
Đã bao ngày qua, sao anh chưa về thăm lại người ta?
Hẹn với em rồi anh không quên đâu
Chẳng ngại đường xa qua mấy nhịp cầu
Chuyến phà Rạch Miễu không còn nữa
Ai dò dùm anh bến đời nông sâu
Quê tôi xứ nón bài thơ
Nam Ai vọng nhớ đôi bờ sông Hương
Lắng nghe giọng hát Huế thương
Thông theo đỉnh Ngự vấn vương nhớ người.
Theo anh, em về phố biển Vùng Tàu sóng hát khơi xa
Nắng chao nghiêng bờ cát dài biển xanh xanh biếc hiền hòa
Theo anh, em về với biển bạc đầu con sóng xô bờ
Bình minh nắng hồng vẫy gọi Vũng Tàu biển đẹp nên thơ.
Mệt mỏi rồi thì ta lại về Trà Vinh
Cơm áo gạo tiền bao năm cuộc sống mưu sinh
Về đây quê hương có cánh đồng xanh bát ngát
Điệu ru dân ca ngọt ngào lời em hát
Ấm áp tình người mặn thắm hồn quê.