Dân ta trời Nam, đất nước oai hùng
Non sông gấm hoa, trống đồng rền vang
Hỡi những con Rồng cháu Tiên.
Mẹ là hơi gió biển.
Mặn mà đậm tình thương.
Con thơ ngây yên giấc.
Mọi vật cũng lặng yên .
Tay đan áo dịu dàng.
Đừng nhanh sáng Mẹ đan.
Cho kịp mùa lạnh đến.
Mặc… cho con ấm lòng.
Anh nói yêu em đưa em về quê mẹ
Về nghe câu hò câu ví mẹ kể xưa
Em đến quê anh cùng anh đi chợ thượng
Cam quýt thị hồng mít ngọt chè xanh.
Rồi ngày mai người khách của gió sương
Tình đời không vương vấn lại lên đường
Trong gió sớm đi về nơi sương lạnh
Vượt bụi đường dừng chân phía rừng xanh
Em đến quê anh một chiều nắng
Hạ vừa tới sao lòng em thắp lửa
Thuở còn thơ nghe tiếng ru của mẹ
Quê hương anh là mảnh đất cằn khô
Giờ em đến đất đâu còn đá sỏi.
Tôi thấy em, tôi thấy em
Em gái xưa bé bỏng
Đôi mắt sâu lắng đọng u buồn
Còn đâu cánh môi hồng
Còn đâu nét mi cong
Còn đâu mái tóc bồng
Còn đâu gót chân son
Nhớ Sa Đéc thật đẹp và kiêu sa
Nhớ chuông giáo đường nhà thờ ngân nga
Nhớ áo dài tung bay đẹp quá
Nhớ mối tình khi xưa vàng đá
Huỳnh Thủy Lê cô gái phương xa.
Một ngày về Sa Đéc giữa bình minh
Trời xanh chim én bay tỏ tình
Ngàn hoa khoe sắc tươi cười thật xinh
Trong nắng lung linh, tựa dạo bước nơi thần tiên.
Thương những dòng sông chảy ra biển rộng
Thương những chiếc xuồng bé nhỏ xinh xinh
Đất Tam Nông mênh mông đồng lúa chín
Ninh Kiều qua thắm đẹp lòng người phương xa
Nhắn ai đi về miền đất phương Nam
Trời xanh mây trắng, soi dòng Cửu Long Giang
Mênh mông rừng tràm, bạt ngàn dừa xanh
Từng chang đước đong đưa, nhớ người xưa từng ở nơi này
Cho ta thêm yêu dấu chân ngàn năm đi mở đất
Cho ta thêm yêu bầy chim sáo sổ lồng