Tôi thấy em, tôi thấy em
Em gái xưa bé bỏng
Đôi mắt sâu lắng đọng u buồn
Còn đâu cánh môi hồng
Còn đâu nét mi cong
Còn đâu mái tóc bồng
Còn đâu gót chân son
Nhớ Sa Đéc thật đẹp và kiêu sa
Nhớ chuông giáo đường nhà thờ ngân nga
Nhớ áo dài tung bay đẹp quá
Nhớ mối tình khi xưa vàng đá
Huỳnh Thủy Lê cô gái phương xa.
Một ngày về Sa Đéc giữa bình minh
Trời xanh chim én bay tỏ tình
Ngàn hoa khoe sắc tươi cười thật xinh
Trong nắng lung linh, tựa dạo bước nơi thần tiên.
Thương những dòng sông chảy ra biển rộng
Thương những chiếc xuồng bé nhỏ xinh xinh
Đất Tam Nông mênh mông đồng lúa chín
Ninh Kiều qua thắm đẹp lòng người phương xa
Nhắn ai đi về miền đất phương Nam
Trời xanh mây trắng, soi dòng Cửu Long Giang
Mênh mông rừng tràm, bạt ngàn dừa xanh
Từng chang đước đong đưa, nhớ người xưa từng ở nơi này
Cho ta thêm yêu dấu chân ngàn năm đi mở đất
Cho ta thêm yêu bầy chim sáo sổ lồng
Đất nước đã yên bình bao năm
Nhưng nơi đây cuộc chiến vẫn chưa ngừng
Bao phong ba bão giông, bao quân thù điên cuồng
Đồng đội tôi đã ngã xuống cho màu cờ mãi thắm tươi
Nhiều năm mưu sinh nơi đất khách quê người
Hôm nay trở lại miền Tây cây trái xanh tươi
Lặng nhìn quê hương đổi mới, người người reo vui mùa tới
Cá tôm cua đồng tiếng người xôn xao phố chợ đông.
Nơi Xa ấy tôi về
Đồi núi đã tan hoang
Qua một đêm giông bão
Cuốn trôi bao cuộc đời
Đóa hoa hồng, hương thơm trên ngực áo.
Một chiều nao, con với mẹ cùng nhau.
Khẽ cúi đầu, ngân nga bên Thánh giá.
Tiếng con ca, vang mãi giáo đường xa.
Em đưa anh về thăm lại miền quê
Nơi nước biếc non xanh đường loanh quanh xứ Nghệ
Em đưa anh về đến núi Quyết sông Lam
Nghe câu hát thân thương câu đò đưa ví dặm
Nghĩa nặng ân tình thương lại càng thương.