Anh mời em về thăm lại U Minh
Rừng tràm xanh mùa mưa tràn nước đỏ
Vùng đất quân thù bao lần “nhổ cỏ”
Bom đạn xới cày giờ đã thay da.
Dòng sông quê suốt bao năm còn đó
Vệ Giang ơi đã gắn bó một đời
Nhìn dòng trôi mà lòng vui sướng
Dưới bầu trời quê mẹ yêu thương.
Sao em không về thăm dòng Trà Khúc?
Thăm những con đường ngập ánh trăng sương
Thăm những cánh đồng ngạt ngào hương lúa
Thăm lại con đò trên bến Tam Thương
Mời anh về đỉnh Sơn Trà kỳ vĩ
Cảnh tuyệt vời bao thế kỷ tôn vinh
Chắn phong ba sừng sững đứng nghiêng mình
Núi uy linh bất tử từ ngàn xưa.
Em đón anh về Hải Phòng đường hoa đầy nắng
Những con sóng biển xanh gió mát lành
Hải âu chao nghiêng đón chào người bạn mới
Thắm sắc phượng hồng ước hẹn ngày chung đôi.
Hôm nay, lên chuyến xe đò đi xuống miền Tây
Ngọt ngào dòng phù sa hai mùa mưa nắng mà thương
Đây mùa tôm cá linh, ghe xuồng về vui khắp nơi
Hai càng thương biết bao cánh diều ký ức tuổi thơ
Trăng vằng vặc soi đêm ếch kêu đồng sâu
Tiếng nhạn trời sương tơi luống khoai đất giồng
Đàn kìm reo nỗi lòng phù sa nước lũ trong tôi
Người ơi xin chớ phụ phàng
Dây đàn vương rối tơ triền miên.
Tam Kỳ nơi tôi sinh ra
À ơi tiếng ru mặn mà
Nơi này mẹ sinh ra tôi
Ngọt ngào câu hát đưa nôi.
Ai đi xa cũng nợ Tam Kỳ
Nợ phố xưa có cái tên rất lạ
Tam Kỳ ơi, Tam Kỳ ơi kỳ chi mà kỳ quá
Mỗi bận đi xa lại nợ một lần về.
Em có thấy thu vàng chiều nay
Nhẹ trên phố trống vắng đìu hiu
Phố đông vui bây giờ quạnh quẽ
Anh lặng thầm trên bến cô liêu.