Miền Trung Hoài Nhớ

Miền Trung ngày anh đi mưa giăng giăng mờ núi đồi
Mưa trắng cả khung trời, mưa đọng khóe mắt em tôi.
Mẹ già tóc bạc trắng, tay run áo đan chưa rồi.
Chiếc áo gửi bao tình, ấm lòng con ở phương xa
Biết chốn quê bây chừ thương sao mưa gió tơi bời.
Cơn nước lũ lưng trời, ai còn trôi dạt ngoài khơi

Lời Biển

Cát vẫn in dấu chân em khi em về quê anh
Gió vẫn giữ hương tóc em khi em về quê anh
Nước vẫn giữ làn da em khi em hòa với biển
Sóng vỗ về cho em nhớ vòng tay anh

Dì Tư

Rời mái tranh quê tôi xa làng ra nơi thành phố
Để lại dòng sông quanh năm thiếu bóng con đò
Ngày lại ngày qua thương cánh diều buồn hiu lẻ loi
Chờ cơn gió thổi đưa cánh diều đi tìm tuổi thơ

Xứ Nghệ Nỗi Nhớ Trong Tôi

Nhớ con sông, cánh đồng thơm rạ mùa sang
Nhớ trăng vàng, mái chèo khua bến đò ngang
Đò ơi… Đò ơi, tuổi thơ đưa tôi về lại
Về với cánh cò, xao động chiều quê
Về với quê mình ruộng lúa, bờ tre
Một chốn hai quê lang thang chìm nổi
Xứ Nghệ trong tôi luôn vẫn nhớ về.

Long An Yêu Thương

Thương nhớ vô bờ ôi đất mẹ Long An
Đoàn Thuyền ngược xuôi Vàm Cỏ êm đềm
Chở nặng lời ru mang điệu họ Nam Bộ
Câu thơ Đồ Chiểu nghĩa nặng tình thâm.

Duy Trung Khúc Ca Ân Tình

Về Quảng Nam nhé em nghe mẹ kể chuyện ngày xưa
Đời cần lao sớm trưa thương người miền Trung nắng mưa
Quảng Nam ta về Duy Xuyên nặng mang câu thề
Thương ai chờ ai chung lòng Duy Trung ước hẹn nhớ mong.

Phú An Hòa Quê Tôi

Nhớ thời thơ ấu tôi lớn lên trên vùng đất Châu Thành
Phú An Hòa, làng quê tôi với rặng dừa xanh biếc
Làng quê tôi nghèo khó, nhưng thấm tình yêu thương
Bà con lối xóm sống luôn vang tiếng cười
Bến Tre, hai tiếng ấm áp tình người