Dòng sữa mẹ chảy từ trong câu ca dao
Nuôi lớn đời tôi trong trái tim luôn hướng về
Đây dòng Mai Giang hiền hoà từ bao đời
Ai đi rồi cũng luôn suy nghĩ
Dòng Mai Giang người mẹ của quê hương
Về thăm phố Huế một chiều mưa
Cô đơn áo tím gót chân mềm
Thiên Mụ chuông ngân hồi xa vắng
Đại Nội im lìm đứng trong mưa
Là người ơi!
Núi Hồng, núi Quyết, sông Lam
Ơi thân thương câu hò xứ nghệ
Dù đi xa chân trời góc bể
Vẫn nhớ về xứ Nghệ quê mình
Bồng bềnh mây trôi lang thang Thiên Cấm Sơn
Mênh mang sương giăng, mênh mang Hồ Thuỷ Liêm
Rung trong không gian, âm vang chuông Chùa Vạn Linh
Lạc chốn bồng lai, phiền muộn hoá hư không.
Anh ơi có thương nhau đưa nhau về Nghi Lộc
Đất với người khó nhọc nên nghĩa tình càng sâu
Cho dù có đi đâu vẫn nghẹn ngào thương nhớ
Xa quê em trăn trở nặng lòng nên muốn (nớ) về
Ai về thăm đền cổ tháp xưa
Ghé bên sông Dinh xuôi thuyền chung đò tình
Cùng nàng thôn nữ hái nho xây đời vui
Quê em có dòng sông Lam, núi Hồng soi miền quê hữu tình
Anh nói em đẹp em xinh mái tóc xanh má hồng môi thắm
Thẹn thùng rằng em nỏ dám, em chỉ là cô gái sông lam
Ngàn Hồng bát ngát cao xanh, nên thủy chung con gái quê mình
Thiên Ấn Niêm Hà nghiêng bóng nước soi
Ai về miền Trung thăm Quảng Ngãi quê tôi
Thăm dòng Trà Giang bên lở bên bồi
Ngọt ngào lời ru tiếng mẹ à ơi.
Em như là vầng trăng vang ngân miền ví dặm
Trong ngần mà chát mặn sâu thẳm mà mênh mang
Anh là con thuyền trăng chở đầy khoang ví dặm
Qua thác ghềnh mưa nắng bao trong đục nhục vinh
Qua thác ghềnh mưa nắng bao trong đục nhục vinh.
Xanh ngút ngàn dừa xanh dừa nghiêng mình soi bóng dòng sông
Đò ai về Hàm Luông mái chèo khua sông nước mênh mông
Đây Bến Tre quê mình yêu sao miền đất nghĩa tình
Ôi xứ dừa thân thương mặn mà hai tiếng quê hương.