Qua Đèo Le qua dốc cheo leo
Miền quê em núi đồi san sát
Anh ngẩn ngơ đứng giữa đất trời
Mùi hoa dại thoảng trong gió đê mê.
Này anh người quê hương em
Sống vui ca hát yêu đời
Con gái hiền hòa như lá
Con trai thật thà như cây.
Nha Trang màu xanh viễn khơi bờ đại dương sóng vỗ ru đời
Long lanh ngàn tia nắng mai từng đàn chim vỗ cánh tung trời
Nha Trang miền quê hương cát trắng từng con sóng trắng xóa nghiêng trùng khơi
Nha Trang khi bình minh hé cười biển trời lung linh màu nắng mới…
Phía xa xa chân trời nghìn trùng sóng gió
Có những con người
Thay chúng ta đang vượt qua ngọn sóng
Vươn tới chân trời giữ lấy nơi biên cương
Chưa bình yên của mọi người
Bồi hồi xốn xang tàu lướt sóng đưa tôi thăm trường sa
Đảo nhỏ yêu thương một thời tuổi trẻ tôi đã qua
Nắng gió thiêu thịt da những ngày khát mưa
Muối đắng môi cười thèm cọng rau xanh
Một quần đảo nghìn đời nay vẫy gọi
Những cánh chim trời bay đến trú mưa giông
Nơi in dấu bàn chân mờ lối
Của ông cha bao thế kỷ sinh tồn
Ôm tổ quốc đặt trên từng đặt trên từng thớ đá
Đặt trên từng bãi cát nắng như nung
Mưa xuống đảo như trời tuôn xối xả
Những bãi mơ đã hoá cuộc đời mơ
Đi khắp phương trời vẫn nhớ tới quê hương
Người về đây thăm Hoàng Trù quê mẹ và làng Sen quê cha
Xúc động bồi hồi người rơi giọt lệ
Thương mái nhà tranh thương đất mẹ nghèo ơ hờ
Dù có đi bốn phương trời lòng vẫn nhớ về Hà Nội
Hà Nội của ta, Thủ đô yêu dấu
Một thời đạn bom, một thời hoà bình.
Miền Trung quê tôi đất cằn sỏi đá
Miền Trung quê tôi bốn mùa hối hả
Miền Trung quê tôi vất vả quanh năm
Miền Trung quê tôi nhuộm màu nắng / gió
Thương những dòng sông bên bồi bên lở
Dòng sông quê tôi xanh trong vời vợi
Người thương yêu tôi, người thương yêu tôi
Bao năm vẫn đợi tôi về thăm quê
Bên lúa, anh bên lúa cánh đồng làng ven đê
Hồ Tây xanh mênh mông trong tươi thắm nắng chiều
Làng em làng hoa, hoa thơm ngát bốn mùa
Hồ Tây đôi bên trong tình yêu hoa lúa rộn ràng.