Một chiều mùa hè gặp nhau trên bến cảng
Ta chia tay nhau trong lòng bao lưu luyến
Anh đi ra khơi theo mùa cá biển
Em đi lên rừng theo tiếng sáo nai.
Quê hương tôi lung linh ban sớm
Mờ trong sương Đảo Yến ngoài khơi
Quê hương tôi non xanh thủy tú
Dải cát trắng đẹp nhất Việt Nam
Chiều về xôn xao, nghe Vũng Tàu biển hát
Rì rào, rì rào, sóng xô bờ cát
Biển trời quê hương, nơi đây bao trìu mến
Một ngày tháng Tư, nắng đã lên xua màn đêm
Nắng nhạt dần trên đỉnh tháp Bằng An
Tôi lặng lẽ trở về thăm chốn cũ
Đất quê xưa bao mảnh đời khó nhọc
Có phai mờ trong rêu đá thời gian
Xanh xanh thắm bầu trời xanh Hà Nội
Hồ Gươm xanh như mái tóc em xanh
Thân thương quá nụ cười người Hà Nội
Đã gặp rồi mà bồi hồi nhớ mãi, Hà Nội ơi!
Chảy vào lòng Quảng Trị mênh mong
Con sông xanh muôn đời nước vẫn trôi
Một miền quê gió Lào cát trắng
Quảng Trị quê tôi nghèo lắm
Em nghe không Sài Gòn chiều mưa có con chim về cội
Ngoan như ngày em tóc rối xôn xao hàng me Nguyễn Du
Em nghe không Sài Gòn vào thu nắng chuyển mình rất khẽ
Em về thưa với mẹ cho anh đến chơi nhà
Vũng Tàu cảnh đẹp thiên nhiên
Vũng Tàu biển rộng vô biên
Chập chùng lớp sóng xô nhau ôi thần tiên
Vũng Tàu dịu buồn say mơ
Vũng Tàu mịt mùng nên thơ
Gợi lòng lữ khách bâng khuâng niềm nhớ
Về thăm quê tôi, đường đi cách trở xa xôi
Nhưng nhủ lòng rằng, quê hương mình là Sóc Trăng
Còn lại đây, một chút kỷ niệm hao gầy
Trường xưa còn đó, hoa phượng vẫn đỏ chợt lòng buồn rưng rưng
Tôi ra đi giữa phố không đèn
Tôi ra đi trốn mắt người quen
Tôi ra đi rời xa kỷ niệm
Xa người thương xa cả bạn bè
Tôi ra đi trong lòng u uất
Nỗi đắng cay nặng trên bờ vai
Ôi tương lai