Có một Sài Gòn rất thơ trong tôi
Màu nắng non tươi xao xuyến hồn người
Những cơn mưa chiều vừa qua lấp lánh
Những hàng me xanh che mát lứa đôi
Quê tôi môt dãy sơn hà
Là hình chữ “S” mượt mà dễ thương
Miền Nam gạo trắng Nàng Hương
Cò bay thẳng cánh ruộng vườn đơm bông
Thương lắm miền trung quê hương tôi đó
Một bên biển xanh một bên là cánh rừng vàng
Đẹp thơ mộng lắm nhưng chất chứa nỗi buồn sâu thẳm
Anh đưa em đến thăm thành phố Biển
Khi muôn tia nắng Xuân đang rực rỡ hồng
Ơi đẹp làm sao Vũng Tàu quê anh
Tôi về Long An thăm khu vườn kỳ lạ
Tân Hội hôm nay chiều êm êm nhẹ gió
Khu vườn nơi đây biết bao điều tuyệt vời
Có người vô đây được khỏe mãi không già
Tháng ba mùa hoa sưa nở
Sắc vàng óng ánh bờ sông
Tuổi thơ rong chơi câu hát
Mang theo nỗi nhớ em về
Truyện kể rằng Hoàng Sa Trường Sa
Là anh em song sinh một nhà
Lạc Long Quân năm mươi con xuống biển
Mẹ Âu Cơ năm mươi con lên rừng
Đảo nhỏ bình yên mong tiếng biển cười
Nhưng em có nghe tiếng biển
Lúc gầm vang, lúc rì rào da diết
Tiếng biển cuộn trào, tiếng biển sục sôi.
Tha thiết giọng hò trên sông
Rộn rã chim ca trên núi
Mênh mông biển lúa chín vàng
Đêm sông Ba nằm nghe thác đổ
Nghe cồn cào nỗi nhớ khơi xa
Đêm sông Ba nghe lời đất kể
Đất nước nhọc nhằn để thành núi thành sông.