Nước Việt Nam yêu dấu ơi!
Bốn ngàn năm nỗi lòng mẹ Âu Cơ
Bởi chiến tranh, bởi quân thù rập rình ngoài bờ cõi.
Bởi Hoàng Sa và Trường Sa sóng cuộn trào lòng biển khơi xa
Như đàn con tựa vào bờ đất mẹ
Không thể tách rời tổ quốc tôi ! Tổ quốc thiêng liêng!
Miền trung quê tôi đất cằn sỏi đá
Miền trung quê tôi bốn mùa hối hả
Miền trung quê tôi vất vả quanh năm
Miền trung quê tôi nhuộm màu nắng gió
Mẹ ơi con xin lỗi mẹ, vì chúng con hoàn cảnh xa vắng.
Ngày qua con luôn nhớ mẹ, mẹ đã ra đi âm thầm không nói
Con luôn ghi nhớ, chúng con khó khăn, mẹ ở bên con
Cho đến hết nạn, mẹ che đỡ con, gìn giữ trong tay mẹ
Ai trở về xứ Việt
nhắn giùm ta, người ấy ở trong tù
Nghe đâu đây vang giọng hờn rên xiết
Dài lắm không đằng đẵng mấy mùa thu
Tôi đứng giữa quảng trường Nhơn Lộc
Lòng bồi hồi nhớ về quê mình
Rằng xưa nơi đây quê nghèo đất trắng
Rằng xưa nơi đây những trưa đầy nắng xác xơ hàng cây, cháy khô bờ tre.
Các phố xá om xòm đón xuân về
Có cái quái chi mà ồn lên thế
Pháo với phiếc giăng ngập khắp sân hè
Chúc với chiếc nghe mà ghê
Chúc sống gió lâu và lắm cô hầu
Chúc tiến chức cho thật mau
Chúc có lắm con và chúc sang giàu
thật… bền…. lâu
Cây phong ba giữa biển khơi bao la
Song thét, mưa gào cây xanh thấm ra
Thấm thoáng trong màu xanh
Những mái nhà thân thuộc
Người lính ở trùng khơi
Thấy như ở quê nhà
Những con đường rực rỡ nắng vàng
Những phố phường hàng cây nối hàng
Gió trong lành nhẹ bay tóc em
Ngát hương gió trời Thủ đô
Xuân quê tôi có trống lân đùng đùng
Xuân quê tôi có pháo vui rộn rã
Xuân quê tôi gói bánh chưng mặn nồng
Xuân quê tôi với mứt dưa ngọt ngào.
Linh thiêng trời Việt Nam!
Linh thiêng đất Việt Nam!
Linh thiêng đất trời Việt Nam!