Hà Tĩnh quê ta có Hồng Lĩnh xanh cao hùng vĩ
Hà Tĩnh quê ta có sông La trầm lặng mà trong
Có nắng hạn mưa giông nhưng lúa khoai vẫn thắm cánh đồng
Hà Tĩnh ta ơi, biển cả rừng cây vật lộn tháng ngày
Chống trời chống giặc máu trộn mồ hôi, vẫn ngân vang câu ví điệu hò
Cần Thơ mến yêu, tôi yêu tự bao giờ?
Trong tâm hồn mình vẫn ngỡ như là trẻ thơ
Thành phố rất xanh xanh như màu lúa mới
Với bao nụ cười, nụ hồng nào nở thật tươi.
Năm tháng xa nhà ở nơi thành đô vẫn nhớ về quê
Nhớ nhịp cầu tre nhớ con đò chiều lội sông lướt trôi
Cò trắng lượn bay ở trên cánh đồng bông lúa trỗ đòng
Dâu còn xanh ngát hàng cau nắng chiều trầu ngỏ lời thương
Chia câu theo song ca của Hà Phương & Lương Duy Kiệt
Nắng vàng rơi, cánh diều lên khơi
Phía đồng xa, lúa mạ xanh ngời
Mây bên trời, hồng lên sắc mới
Câu ru hời, thương tím tiếng à ơi.
Em ơi về đây nơi miền quê có lũ chim sâu
Như đang hòa ca đón em đến quê hương chúng mình
Đồng xanh gió mát hương hoa
Bình minh nắng sớm lung linh
Giọ sương trên cành.
Giăng tơ í a bẫy tình
Giăng tơ ối a buộc mình
Thương ai thương anh tự tình
Yêu ai anh giăng tơ một mình
Từ khi xa rừng núi cũ
Chiều sương rơi lạnh hơi thu
Sao thấy lòng thương nhớ
Khi bóng chiều vươn khói
Trên lưng đồi mịt mù
Đường chiều về Đà Nẵng sóng nước lao xao như thì thầm
Biển gọi nồm lên mái tóc em bay bay nhẹ nhàng
Trời đêm buông màn xuống ánh mắt lung linh ôi dịu huyền
Như với sông Hàn rực sáng bầu trời đêm
Bao năm sống xa quê nhà cuộc đời phiêu lưu với nắng mưa
Nhìn về quê xưa, biết bao tình thương chan chứa
Ðây nơi chốn xưa bao tình thần kinh bên nước non hương bình
Kìa ai duyên dáng đang nghiêng mình đón người xa về