Bước men quanh hồ hoàn kiếm giữa thu chiều úa
Tôi nhớ tháng ngày sống nơi thủ đô hồi qua
Hồ đẹp gương nước liễu xưa la đà bóng hồ
Đời vui thái bình trước lúc chiến tranh!.
Bước trên con đường về quê xưa
Bóng tre êm đềm vờn ngát xanh
Lặng im đứng nghe mùa xuân sang
Con về đây mẹ ơi.
Chiều về Tam Cốc quê tôi, nước xanh, xanh tận chân trời
Thuyền ai mờ trong bóng núi, lững lờ, lững lờ mây trôi
Ninh Bình, Ninh Bình ơi, nơi đất thiêng sông núi bao đời
Đã mấy mùa than anh chưa về với biển
Về với Hạ Long gió lộng mây hồng
Có cô thợ chênh vênh lưng núi
Tiếng Việt ru bên nôi
Tiếng mẹ thương vô bờ
Đưa con vào đời bằng vần thơ
Những cánh cò bay rợp mộng mơ
Tiếng Việt cha dạy con
Những chiều bay cánh diều
Câu đồng dao bên bạn quen
Cho con nhìn quê mình tình yêu
Tiếng Việt trong bài thơ
Có người xưa chinh phụ
Ngồi mỏi mòn đợi chinh phu
Hoá đá rồi lời ca vẫn còn
Đất ơi có nhớ những ngày đồng khô cỏ cháy
Nước ơi đồng trũng quê mình từ bao giờ ngập úng
Câu hỏi ngàn năm xưa ơ hơ
Hỏi trời trời chẳng thấu, hỏi đất đất không hay
Chiều trên quê hương tôi có khi đây một trời mưa bay
Có nơi kia đồi thông nắng đầy có bên sông bờ xa sương khói
Chiều trên quê hương tôi nắng phơi trên màu ngói non tươi
Gió mang tin một mùa sẽ tới sẽ mưa lâu hoặc cơn nắng dài
Nỗi nhớ nào cho ta gặp lại nhau
Anh chẳng còn trai còn em qua thì con gái
Anh đâu tình tứ như người Quan họ
Em không kiêu sa như gái Hà thành
Hoa tím lục bình, màu buồn dở dang
Đời theo con nước, mãi trôi không ngừng
Hoa tím lục bình, thân phận nổi trôi
Lênh đênh trên sóng, mãi buông tơ lòng
Một chiều bên dòng sông Lam
Anh gọi em cô gái lái đò
Chuyến đò chiều anh đưa sang sông
Anh thầm thương cô gái lái đò.