Ta đã qua, đã lướt qua bao nhiêu người và còn ai đang ở bên đời
Thời gian cứ trôi vào khóe mi em cười hằn lên vết chân chim này
Ngày mai chẳng vội lên tiếng, vậy nên mọi điều ấm êm
Đều đang thì thầm tai em, chờ em yêu tôi nhiều thêm
Trên đường tình anh giống chàng khờ
Mãi đi theo em không hề nghĩ suy
Mãi đi theo em cho dù nắng mưa
Mà sao em vô tâm em không nhìn thấy.
Có những đêm dài nhìn mưa rơi
Lòng anh nhớ em khôn nguôi
Dẫu biết tình này chỉ riêng anh
Em chẳng bao giờ thuộc về mình
Số kiếp mồ côi buồn ai ơi nhiều cay đắng!
Tủi phận mình nghèo nên nào dám mơ xa
Hai mùa mưa nắng lại qua
Thân anh làm mướn bến xa đưa đò
Phải chăng bao lâu nay em thật ngu nghê
Khi con tim trót mang say đắm trao đến quên đường về
Lâu nay em đã lạc lối tâm cang nhiều bối rối
Cứ như lạc vào không gian như ngừng trôi.
Thương thầm Cô Út mấy năm qua
Chú Ba chẳng dám ngỏ lời cùng người ta
Giờ đây chút chân tình gói ghém
Đem vào vần thơ trao thương nhớ cho em
Thoại:
Mệt không bà?
Mệt sao không mệt
Mà bà nhớ chuyện hồi xưa của hai chúng mình?
Nhớ chứ sao không nhớ!
Bà! bà đang làm cái gì vậy?
Con vẽ mẹ trong đêm mưa lặng gió
Ánh đèn mờ soi nét hao gầy
Đôi tay mẹ run run níu lại
Từng nhịp thở như chạm tim con.
Qua hết đêm nay rồi ngày mai người về bên ai
Có rượu mừng hoa cưới, có người cùng em xây hạnh phúc mới
Em ơi đừng khóc nữa mà tim anh cũng nhiều xót xa
Nhưng vì tương lai thôi em bước anh dừng lại.
Nếu có những suy tư xin người hãy nói với em
Giọt sầu vương trên đôi mắt anh bao ngày em nhìn thấy