Từng đêm ta vẫn mãi âm thầm lặng lẽ
Nhớ bóng dáng một người người chẳng nhớ ta
Tự bao lâu ta mãi mang đời bẽ bàng
Mãi lặng thầm giữa tháng ngày phôi pha.
Bức thư tôi gửi tròn ba ngày một tháng nhận hồi âm từ phía nàng
Cánh hoa ngoài bìa thơ bên trong là nhung nhớ với tiếng yêu thương vô vàn
Một cuộc tình xa với hai đầu thương nhớ chút tình dệt thành thơ.
Ngồi trong đêm gió trăng cầm vang nhớ nàng
Ngàn vị tinh tú xa sao sáng thế gian
Tựa như ta với nàng ngàn dăm thương nàng đâu ngờ
Gần nhau tất gan mà như vạn lý
* Tự mình giúp mình
Người cạnh bên khi nguy nan là chính bản thân ta thế thôi
Đâu ai ngó ngàng người khinh kẻ trách chê, môi trề môi
Bao nhiêu năm dần trôi, những tháng năm lạc loài
Mình chẳng cần hơn ai, mai hơn chính bản thân ta được rồi
Trả lại em cơn mưa mùa hạ
Trả lại em lá vàng mùa thu
Trả lại em chiều thoáng sương mù
Ngày buồn tênh đồi núi hoang vu
Gió mây vắt ngang thân chàng một kiếp phiêu bạc,
Chữ duyên chẳng màng bởi quá nhiều lần dở dang,
Mắt nâu tóc huyền em tựa ngàn ánh sao đêm,
Rọi vào tâm trí chàng ôm vương vấn ngày đêm.
Đặt nụ hôn lên đôi môi ấy
Mà sao tim em giá băng như vậy
Biết mai anh sẽ không còn đây
Buồn thương vương trên mi mắt.
Cuối mùa thu ấy, em đi để lá rơi Đêm về lạnh giá, heo may, gió lùa từng cơn
Sương rơi trắng mờ, về đâu, bước chân quạnh hiu
Ngại chi mưa gió, có ngại chi nắng phai?
Thương em anh thương hết lòng
Trách cho số phận anh nghèo long đong
Ai từng đã nói bên tôi
Giờ đây cũng đã bỏ đi thật rồi.
Tôi là ai tôi thường hay suy nghĩ
Tôi là ai tôi thường hay hoang phí
Đi thời gian để rồi tim thấy mệt nhoài.