Trả lại em cơn mưa mùa hạ
Trả lại em lá vàng mùa thu
Trả lại em chiều thoáng sương mù
Ngày buồn tênh đồi núi hoang vu
Gió mây vắt ngang thân chàng một kiếp phiêu bạc,
Chữ duyên chẳng màng bởi quá nhiều lần dở dang,
Mắt nâu tóc huyền em tựa ngàn ánh sao đêm,
Rọi vào tâm trí chàng ôm vương vấn ngày đêm.
Đặt nụ hôn lên đôi môi ấy
Mà sao tim em giá băng như vậy
Biết mai anh sẽ không còn đây
Buồn thương vương trên mi mắt.
Cuối mùa thu ấy, em đi để lá rơi Đêm về lạnh giá, heo may, gió lùa từng cơn
Sương rơi trắng mờ, về đâu, bước chân quạnh hiu
Ngại chi mưa gió, có ngại chi nắng phai?
Thương em anh thương hết lòng
Trách cho số phận anh nghèo long đong
Ai từng đã nói bên tôi
Giờ đây cũng đã bỏ đi thật rồi.
Tôi là ai tôi thường hay suy nghĩ
Tôi là ai tôi thường hay hoang phí
Đi thời gian để rồi tim thấy mệt nhoài.
Giọt buồn vương trên nhành lá
Long lanh ký ức xưa vỡ òa
Để thời gian chôn vùi những buốt giá
Chuyện tình ta theo gió bay mãi trôi xa, thật xa.
Em ở miền Tây, tên gọi hai tiếng cô Ba
Con gái nhà quê, tuổi xuân nét thơ mặn mà
Tâm hồn phơi phới, vui sống chẳng màng lợi danh
Sớm hôm cần lao, sống nơi bến quê yên lành.
Về quê hương xưa, về nghe hương mạ mới
Tiếng tu hú kêu, bờ tre trưa gió thổi
Nhánh bần đong đưa, cầu tre lắt lẻo
Kẽo kẹt như tiếng võng đưa, ru điệu ầu ơ.
Đêm tiễn người về, về đi nhé để riêng ta ngồi nghe
Nghe tiếng buồn giun dế ủ ê giữa đêm lạnh giấc mê
Trăng soi bóng hình ai trong suốt đêm dài một nỗi u hoài
Sương lạnh xuống đời giun dế vai gầy tỏ bày.