Tôi thương một, người em gái nhỏ
Tuổi chớm đôi mươi nàng đẹp tựa tiên trời
Say đắm hồn tôi.
Cố xoá hết nước mắt vội rơi mau
Anh nào đâu có ngờ
Em giờ như mây lang thang lãng trôi hoài
Tìm em…trong chiều nhạt phai
Chỉ cần em bước qua cánh cửa
Ta và em, mỗi người một ngã đường
Đoạn đường ta đã đi qua, giờ như hoang vắng xa lạ
Một mình nhẹ bước cô liêu, đường quen ngõ vắng đìu hiu
Tôi trở về, miền ký ức xưa
Mái hiên nhà, nằm bên sườn dốc đá
Biển vẫn thế chiều buông màu nắng lạ
Liêu xiêu cánh buồm chở nặng gió heo may
Lặng nhìn em thật lâu lòng muốn nói một lời
Mà dũng khí trong anh hôm nay sao xa vời vợi
Chờ vài giây nữa thôi lòng cũng thấy bồi hồi
Vì ngày hạnh phúc nhất đời mình là ngày hôm nay.
Nén nước mắt vào trong
Người thương em có thật không?
Hãy nói em biết người ơi
Để cứa hết rối trong lòng.
Thuyền ta đang lênh đênh lênh đênh giữa khơi,
Tựa như mây đang ôm đang ôm lấy trời,
Lòng ta đã chênh vênh chênh vênh nửa đời,
Hồn ta như trôi lạc trong mê cung si mê.
Sau ngần ấy giông bão, vô tình có người mang tia nắng thả vào em,
Làm em như sống lại ngày xuân thời,
Ngay từ khi nhìn vào đôi mắt anh,
Em thấy mọi thứ như tĩnh lại,
Dường như em đã yêu rồi.
Em cưới rồi à anh mới nhận tin hôm qua
Từ phương xa người ta bảo anh khi vừa tan ca
Bầu trời ngay trước mắt như vụn vỡ
Từ bao lâu không khóc anh chẳng nhớ
Cái giá của sự chờ đợi là như thế sao.
Tựa như khói sương tình thoáng qua
Tựa như gió ngân từng khúc ca
Lãng quên đi thị phi
Cứ nhấp mấy ly nồng cay
Hương hoa gió bay theo trời
Duyên ta phó theo phận đời.
Mình anh bước trên đường phố đông người qua
Từng kí ức quay về khiến mi ướt nhòa
Tháng năm qua không biết em thế nào
Ở chốn xa người từng đêm có mơ về anh