Mưa giăng qua mau, bóng tối xua tan dần
Lạnh lùng mình anh lang thang bồi hồi xa vắng
Nhìn lại một ngày đắm đuối, tình như trôi dạt theo
Nhìn phố cũ dấu chân xưa xa rời
Một đêm đông lạnh giá
Em bé bán diêm côi cút giữa bao người
Một mình em ngồi với chiếc tạp dề với những bao diêm đầy
Lẻ loi trên đường phố, em run lạnh
Chẳng còn ai đến đây cùng bé bán diêm mồ côi.
Chắc em đâu hay, ngày qua có những thứ
Anh kìm nén ở trong đáy lòng, anh đâu ngờ
những gì xẩy ra cho anh chỉ vừa mới hôm qua.
Làm sao để quên một người, anh về đi nhé
Làm sao để quên một thời, tiếng cười lặng lẽ
Nào có ngờ thật bất ngờ chẳng hay từ bao giờ
Cũng chẳng thể nói với em một câu
Từ ngày hôm ấy cách xa lâu rồi
Rồi anh đã có nghĩ suy hằng đêm
Đến lúc anh mỏi mệt lúc nào không hay
Trong cơn mơ đem tình yêu trở về
Tình yêu có anh quay trở về
Mình tay trong tay vui đùa mê say
Thoáng phút chốc tan biến đây.
Cành mai tươi thắm đón xuân về đây
Lộc xuân cho ta những điều may
Đàn chim én tung bay hoà ca
Hân hoan đùa vui.
Nhớ thương giăng đầy, từ ngày em xa chốn đây
Nước mắt anh đã rơi nhiều từ khi chúng ta
Mãi mãi không chung con đường để tình yêu vút bay, đến cuối chân trời.
Trời Sài Gòn vừa sang đông
Đêm lạnh dừng từng giọt sương rơi
Trên trời ngàn vì sao hồn nhiên sáng soi.
Anh thấy em buồn, nước mắt rơi tuôn
Trần gian có đâu thiên đường
Hạnh phúc bây giờ, đâu biết chữ ngờ
Những mơ mộng chỉ dành cho ấu thơ.