Phố thênh thang, lạc lõng giữa dòng người
Cố quên những ngón tay đan vào nhau
Phố dài rộng quá phố quên đôi ta rồi
Phố quên những chiều đón đưa hẹn hò
Tại sao anh luôn luôn cần em khi em chẳng một lần nhớ anh
Anh tự hỏi sao em lảng tránh mỗi khi em đọc tin nhắn của anh.
Tại sao anh luôn phải bày tỏ là tình cảm anh như thế đó
Cớ sao cứ thương em chẳng cần một lí do.
Tự nhiên em thấy thật cô đơn
Tự nhiên em muốn được gần bên anh
Một người duy nhất một người luôn khiến em tươi cười
Lúc em thấy cô đơn.
Bóng chiều vừa tàn xuống
Em tiễn tôi đi trên chuyến bay về
Nghe trong tim nắng chiếu ê chề
Chợt nhìn nhau thấy trong lòng nhói đau
Nói 1: Một người bạn đã từng hỏi Trung rằng
“Có sự giống nhau nào giữa thức ăn và tình yêu hay không”
Sau nhiều ngày suy nghĩ, Trung mới nhận ra rằng,
thật ra là có đó các bạn tình yêu cũng như thức ăn
Chúng ta không thể thay thế, cũng không thể tạm chấp nhận được
Sáng sớm tỉnh giấc nghe mưa nhẹ bên tai
Gió rét hiu hắt tâm sự buồn
Cơn mơ vừa qua đã làm trái tim nhói
Nước mắt rơi nhẹ trên khoé mi.
Nếu có một ngày anh vội quên em mất rồi
Là ngày gió ngừng trôi
Nếu có một ngày anh gặp em trên phố dài
Chân bước nhưng không quay lại
Lặng nhìn em bước trong đêm dài
Từng hạt mưa khẽ rơi trên đôi vai
Chẳng hiểu vì sao tim anh thắt lại
Biết em đau nhưng tại vì ai
Đôi lúc anh nghĩ anh đang ở đâu dang là ai trong đời em
Đôi lúc anh nghĩ anh đang muốn gì chỉ cần em vui là anh vui
Anh cứ suy nghĩ đang lo nhiều đêm với ngày mai với tình phai
Đôi lúc anh nghĩ anh thật ngu ngốc hay anh chỉ là người thay thế
Ngỡ như còn mãi nụ cười ánh mắt thân quen (bao) ngày nào
Ngỡ như còn mãi nồng nàn những phút giây bên cạnh em
Vụt tắt bao nhiêu mơ mộng trong anh
Đôi môi khẽ run đêm hoang lạnh
Những hy vọng trong anh tan theo bóng em ngày ấy oh oh