Người ta nói yêu nhau lắm cắn nhau đau
Gương vỡ rồi nào có lành đâu
Dù anh đã nhặt mãnh vỡ
Rồi gắn lấy nhưng sao chẳng được
Thật xấu xí đầy vết xướt khắc sâu
Trên đời này sợ lắm im lặng
Là thử thách hay là vụn vỡ
Khi im lặng đồng nghĩa ta vô hình
Cứ như thế thì ta lướt qua nhau
Sau đó
Không có sau đó nữa đâu
Em đầu hàng chính mình
Em đầu hàng cả giấc mơ em từng mơ.
Vòng hợp âm:
Ver1:
Này đây là váy này đây là vóc này đây là những đoá hoa hoa
Hè sang rồi đấy nàng trong bộ váy cả một vườn hoa nhí
Đùa vui cùng gió đùa vui cùng lá đùa vui cùng những khúc ca
Đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc xuân thì
Giông bão đến rồi giọt lệ tuôn rơi
Ký ức kéo về một thời rong chơi
Qua rồi thở than gởi lên trời.
Tại sao cứ phải khóc bởi một người ko xứng đáng với
Tình yêu ta đã trao chẳng chút nghĩ ngợi
Ngày đầu yêu ai cũng tốt, rồi tự nhiên thiêu đốt hết yêu thương
Đáng lẽ ta nên giữ cho nhau
Đã đến lúc cần được giải thoát
Cố níu kéo cũng chỉ vỡ tan
Như hoa kia chẳng còn thơm ngát
Cố giữ lấy cũng lụi tàn
Mưa đã làm mọi thứ thêm nhạt nhòa
Chỉ riêng còn nỗi nhớ như vọng ra
Sao mưa kia vô tình đến như thế
Ước mắt tôi những giọt nước lăng dài
Ví dụ ta vẫn yêu như ngày xưa
Vẫn thường khiêu vũ những khi trời mưa
Ví dụ anh vẫn luôn chờ em mỗi khi tan tầm
Em sẽ luôn tựa vai anh lắng nghe hoàng hôn
Yêu anh.