Đến Giờ Cơm

Em thổi cơm, em luộc rau,
Đem thit kho với cá
Em dọn mâm, em gọi lên
“Đến giờ cơm Út nha”
Bát ở đây, bát ở kia
Bát của ba với má
Bát của em, thế là tròn bữa cơm êm đềm.

Kẻ Nắm Người Buông

Dại khờ yêu ai đắm say, cho đến bây giờ nhận toàn đắng cay
Giọt lệ trên mi vấn vương, khóc cho một người mà anh rất thương
Tình đầu nghe sao xót xa nay lối đi về chỉ còn mỗi ta
Hạnh phúc chỉ mới hôm qua nay cũng phai nhoà

Ngày Tháng Ấy

Một lần nhìn lại để tự hỏi ta còn thân như trước kia?
Ngày mình họp lớp liệu chúng ta có đủ đầy?
Ngày mình xa nhau và chia tay, bạn và tôi hứa gặp lại nhau
Dù cho mai đây cuộc sống hậu sinh dẫu có đổi thay

Thương Em

Ngày mà em vui nhất là ngày em theo người
Trong áo hoa màu trắng miệng cười rất tươi
Buồn nào hơn lúc này đôi mắt khóe cay
Bâng khuâng đứng nhìn theo nỗi buồn khô héo.

Có Đâu Ai Ngờ

Có đâu ai ngờ, một ngày tình cờ như giấc mơ
Biết đâu bất ngờ một ngày nào đời như ý thơ
Ước mong anh về lại, tựa nắng chiếu lên ngày mai
Ai ngờ ngang trái gió đưa anh về nơi sớm mai

Phố Buồn Tênh

Em ơi đông đã về đây dường như phố thêm buồn
Lá rơi bên hiên lặng lẽ âm thầm
Từng giọt mưa rơi rơi ngoài sân càng thêm tái tê
Nhớ em tâm trí nặng mang rối bời

Dành Riêng Cho Trang

Anh vẫn nhớ giây phút mình được nắm lấy đôi tay
Đôi bàn tay anh nguyện nắm suốt cuộc đời
Về bên anh em nhé !!!
Đi cùng anh em nhé !!!
Cùng dựng xây hạnh phúc một nhà!!!

Lạc Chốn Hồng Trần

Vầng trăng khuya héo hon vì ai, người dưới trăng dáng hao gầy
Vài câu ca ngân nga đêm tịch liêu, cành liễu xanh mỏng manh
Rồi cứ ngóng cứ trông hoài, hoa tàn phai ai héo mòn
Giọt nước mắt cứ lăn dài, đong đầy thêm nỗi nhớ nhung