Ưng Quá Chừng

Sao hôm nay, lại cứ ngẩn ngơ thế này
Sao mà bây giờ đây, vũ trụ em chỉ thấy anh thôi đấy
Bắt đền đi, trả lại tâm trí đây
Meo meo meo meo, trả lại tâm trí tôi đây

Đến Đây Thôi

VERSE1:
Đến đây thôi, hai người đi hai lối
Đến đây thôi, anh và em không còn chung đôi
Mùa hạ vắng năm xưa, vẫn vẹn nguyên
Những kí ức về em, không thể xóa nhòa
Đoạn đường vắng năm nào, dòng nhật ký mình từng trao tay

Gió

Gió nhẹ sang tôi ngỡ trời xuân, nắng hồng lên tôi ngỡ đông tàn
Ai có ngờ đâu đông vẫn còn đây, xuân chưa về
Tôi ngỡ tình ta xanh ngát trời xuân, đâu biết ngày đông kéo đến bất chợt
Yêu mấy rồi nay cũng hóa tàn phai theo người

Là Anh (Shì Nǐ – 是你)

Cùng bên nhau mai sau là điều ước muốn lớn nhất
Bàn tay anh đưa ra tựa là nắng ấm lấp lánh
Này không gian bao la thuộc về cho riêng hai ta
Cho tình yêu trăm năm nở hoa biết bao giấc mơ ngọt ngào

Mẹ Đừng Lo, Con Ổn Mà!

Từ ngày con còn thơ bé, con chưa thức trọn một đêm thâu
Những ngày trời trở gió rét, con chưa dậy sớm một lần
Để nhìn từng cơn gió lớn sương khói mịt mù xung quanh
Quẩy quạnh hàng nặng mẹ gánh mẹ vẫn lầm lùi vì con

Không Còn Là Của Nhau

Em có nhớ ngày nào mình mới quen nhau
Tựa vai anh trước em sau dạo quanh phố phường
Em hát khẽ đôi câu bài nhạc thường nghe
Em có nhớ ngày nào mình mới quen nhau
Nồng nàn một chiếc hôn sâu đợi khi gió về
Em khe khẽ cuộn tròn trong vòng tay anh.

Rồi Ta Sẽ Ngắm Pháo Hoa Cùng Nhau

Người đón em đến bên đời là điều tuyệt nhất để khiến em cười
Người cứ như ô che mưa, như mây bay qua cho ngày trong xanh.
Ở đây có anh này em thật nhỏ bé trong chiếc ôm này
Ấm hơn chăn mà, còn thơm hơn hoa mà sao em nỡ rời xa.