Đại trượng phu không hay xé gan,
bẻ cật phủ cương thường
Hà tất tiêu dao, bốn bể luân lạc tha phương
Trời Nam, nghìn dặm thẳm
Non nước, một màu sương
Chí chưa thành, danh chưa đạt
Trai trẻ bao năm, mà bạc đầu
| | | | | | |
Điều gì làm em muốn
Tình ta phải như thế này
Tự nhiên đan tâm đánh rơi
Xem như là không có gì
Verse 1:
Chỉ là mộng mơ thôi
tim mênh mang chới với
từ đâu bay đến vội
ướt đẫm hồn… mưa ơi!
Ta gặp nhau là do trời se duyên nghìn năm
Phải chăng duyên số an bài
Luôn cạnh nhau cùng sẽ chia buồn vui
Mỗi khi không được vui
Đôi ta có duyên nhưng không nợ
Cho nên có yêu cũng tan vỡ
Thương thay số kiếp sao bọt bèo như thế
Tình đời sầu lắm hóa mong manh
Lời chia tay nói ra ai không buồn
Còn vương mang những dư âm lầm lỡ
Cố níu kéo những yêu thương xa vời
Và cố nắm lấy nhiều ước mơ
Mưa ơi xin đừng rơi vì nỗi nhớ ai kia vô cùng
Sau bao lâu mất nhau ở nơi ấy em có khỏe không
Anh lang thang từng đêm vắng, ôm thương đau đành chôn giấu
Yêu thương nay giờ vỡ theo mưa
Đến bây giờ anh mới biết
Là anh không quên được người
Đến bây giờ thì anh mới biết
Là anh yêu em đậm sâu
Gặp nhau để làm chi mang nặng tình hẹn thề
Anh anh buồn anh nhớ em
Mình yêu nhau làm chi khi giờ là quá khứ
Em có hay chăng long anh
Dòng thời gian lướt qua vô tình
Chôn vùi bao tháng năm trong lặng căm
Giờ tìm đâu dư hương ngày xưa
Còn chua xót quá khứ trong anh
Nhìn cơn gió theo mây cuốn đi rồi
Trong hoàng hôn dáng ai như xa mờ
Thời gian ơi xin hãy cho tôi trở về lúc xưa