Đi khắp thế gian, không ai bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha
Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ
Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha.
Người yêu ơi điều không muốn bây giờ đã xảy ra
Nhìn người yêu mà trong tim chỉ thấy xa lạ
Khoé mi lệ nhoà, tình yêu xa quá
Từng ngọt ngào nồng ấm như vừa mới đây
Anh đâu có hay một người đã âm thầm đổi thay.
Ngày tôi ra đời mẹ nói tôi xinh tươi
Ánh mắt mẹ vui mẹ ngắm tôi mỉm cười
Bảo rằng con ơi, con xinh bé ơi
Con mau lớn nên người, con lấy vợ để mẹ vui
Ngày nào về quê em, nơi biển xanh gió lộng
Xa xa con thuyền, theo sóng nước mênh mông
Hàng dừa nghiêng nghiêng, che bóng mát đôi mình
Chan chứa bao ân tình trên bãi biển chiều quê em
Anh không biết bao nhiêu sao trên trời
Anh không biết cuộc đời mai ra sao
Dù gian lao dù ra sao thì anh vẫn luôn có
Có một người luôn bên cạnh anh mãi thôi.
Trời vừa tan mưa xe chạy phố khuya ánh đèn sương đã mờ
Vài người trong đêm dáng gầy chân tất tả
Thoảng mùi hương xa, vọng lại đâu đây âm thanh hủ tiếu gõ
Chuyện đời tôi lặng lẽ học đòi yêu vần thơ
Liêu xiêu mái tranh cùng khúc nhạc cung đàn
Em ở bên kia song thường nghe tiếng đàn tôi
Giọng ca thiết tha.
Tôi có thằng bạn nghèo quê ở Miền Trung bão giông reo triền miên
Nơi mưa nắng quanh năm, đời gian nan nghèo lắm, tháng ngày bên ruộng đồng
Còn đàn em thơ, còn cha mẹ già hiu quạnh nơi sớm khuya
Cơm hai bữa chưa no, đời phong sương nghèo khó kiếp nghèo vẫn còn nghèo
Đừng nhìn bề ngoài, đừng nhìn bề ngoài
Tôi đã khóc như một dòng sông
Ngày em đi lấy chồng
Tôi đã thấy như vạn mùa đông
Ngày em đi lấy chồng