Cho Mùa Thu Đã Mất

Rơi trên lối về chiều thu vàng lá
Gió lùa xao xác gió về tan nát lòng mây ơi
Một mùa thu rơi trong tàn úa
Nghe tình đã chết trong mắt hững hờ
Nghe hồn đang khóc khi lòng chợt ngất cơn say

Chút Tàn Phai

Khi mùa mưa về giăng phố cũ chập chùng
Nghe vọng từ nơi ấy bài hát tình nồng
Em về gọi chiều hôm câu hát còn thơm
Chút hương tàn úa chút đêm tàn phai trăng đầu non.

Điệu Buồn Ngàn Năm

Con tàu nào qua, đưa người rời xa
Để lại mình ai bâng khuâng giữa trời
Một đời phiêu lãng đi quanh từng ngày
Dài theo năm tháng một bóng hình ai
Ngàn năm thương nhớ tràn lấp từng giây và mãi mãi

Có Lúc

Có lúc buồn rầu đến run người
Có lúc ngồi cười rất tươi
Nghe như đời không trôi nữa
Hay đi quá mau

Điều Vô Lý Thứ Nhất

Ta mang về em một chút đường, tan tan vào ta ta bớt đắng
Em tô vào ta thêm chút hồng, và tan vào ta chút hương nồng
Để gió theo cùng lối ta về, thênh thang đường về nhanh quá
Để hát la là lá la là, mang theo nụ cười em đấy.

Gửi Gắm

Gửi về em, đôi lời chưa nói
Gửi mầu mắt nai, chút buồn ngày chia tay
Gửi chiều nay, phấn hương nhạt nhoà
Gửi vào sớm mai, những nụ tình phôi pha.

Có Lẽ Tới Bây Giờ

Có lẽ tới bây giờ, em mới dần nhận ra
Ai là người yêu em hơn hết loài người ta
Có lẽ tới bây giờ, đã chán lòng người ta
Toàn dối trá điêu ngoa, không biết thương đàn bà

Như Người Xa Lạ

Em, quên anh đi vậy em nhé
Rồi đứng lên nghoảnh đi bước ra bỏ em ngồi lặng lẽ
Từ phía sau thấy anh dứt khoát lắm, nhưng sự thật chẳng như vậy
Vì em hiểu anh bao giờ mà em lại nghĩ anh quyết tâm