Em đi trường học, ta đi trường đời
Em dời gót ngọc, ta rời cuộc chơi
Em đi điệu đàng, sang ngang mấy nhịp
Ta đi vội vàng, chưa kịp buồn vui
Chợt vương, chợt vương má lúm đồng tiền
Những vần thơ của hoa niên một thời
Ngày xưa, ngày xưa thuở ấy xa rồi
Tóc mây buôn ngập vai người tròn căng
Còn đêm nay thôi anh rồi mai xa muôn phương xa cách bao trùng dương
Cầm tay em đi anh, vòng tay ôm đi anh hôn một lần để nhớ ngàn năm
Rồi mai nay xa nhau đường anh đi mưa có giăng sầu
Mùa thu nơi đây gió lạnh đầy tay làm sao anh biết tôi thường nhớ anh
Làm sao em biết tôi gọi tên anh suốt cả đêm
Xin cám ơn đời cuộc đời đã mang
Em đến trong đời tôi em gieo mơ ước trong đời
Em ươm cuộc tình mê say, cho tôi xây mộng đời dài
Cho tôi một đời gắn bó trong tình lứa đôi
Vì sao mây vẫn còn bay
Vì sao mưa vẫn còn đầy
Vì sao thương nhớ như rượu say
Và vì sao tôi vẫn một đời nhớ ai
Thoáng nghe bài ca buồn
Nhìn mưa rơi lòng bất giác bâng khuâng
Nhớ xưa còn mơ mộng
Ngồi một mình trong nước cuốn hoa trôi
Anh chàng ôm gối nằm nghĩ suy về cô gái
Anh thầm yêu cô ấy cũng lâu lắm rồi nhưng chưa thành đôi
Nhiều lần anh nằm mơ thấy nàng nắm tay đi bên người khác
Giật mình ra mồ hôi ướt đẫm cứ như thế này sống sao bây giờ.
Thôi em đừng khóc, hãy về đi em
Đôi ta đâu còn là gì của nhau nữa
Nếu em từng đã yêu quá một người
Chắc em sẽ thấu nỗi buồn của tôi
Thu sang bao giờ, làm vòm mây non
Từng con đường nhỏ, quanh quanh phố nhỏ
Ngập ngừng lá úa, trầm mặc ngõ trước
Một bông vàng cúc, vừa hé sau vườn.
Một mình trong đêm thời gian rất xa
Ngồi ôm nỗi nhớ ngàn lời không nói
Và anh đi xa về nơi có bao nhiêu điều
Sướng vui cùng tình yêu mới