Khi tình đã vướng đường tơ
Nên duyên kết nợ ru đời với thơ
Thuyền hoa áo gấm qua cầu
Đưa tình xuân mộng đẹp đôi thuở đầu
Ai gieo tình này, ai mang tình này, để lệ trên khóe mi cay
Ai đưa về nhà, ai cho ngọc ngà, giờ người xa cách ta
Từng là một thời thiếu nữ trong vùng quê nghèo
Hồn nhiên cài hoa mái đầu
Dòng người vội vàng em hóa thân đời bẽ bàng
Rời xa tình anh năm tháng …
Từng ngày, từng ngày, tôi ngồi nơi đây
Nhìn tháng ngày trôi, không biết ngày mai
Rồi chợt chạnh lòng thương người thương tôi
Uổng phí ngày xanh theo bóng thời gian
Nếu ai nói anh còn đang nhớ em
Anh xin giấu đi con tim yếu mềm
Và nếu ai hỏi anh còn yêu phải không
Anh xin nói không để em thấy yên lòng.
Một ngày thu đầy gió trong nắng chiều là màu mắt em
Còn mình anh ngồi mong hỏi rằng người còn đó không
Giọt buồn rơi từ mắt trong bức hình ngày mình có nhau
Giờ này em ở đâu cả bầu trời này nhớ em.
Khi ngồi lại một mình
Tìm lại nhật trình
Một thời khốn khó
Một thời gian nan
Cách xa gia đình
Ghì tay gặng hỏi em đang thế nào
Lòng em còn chưa biết trả lời ra sao
Ở kế bên anh nhưng lòng em có ai
Vậy thôi chào em anh không ở lại.
Phố quen sao bỗng dưng lạ
Vì đã vắng bước chân em về
Ngoài kia anh đứng đó như đang đợi ai.
Nắng trưa nay bỗng dưng lạ
Không cần biết quá khứ em ngày xưa
Anh chỉ cần nắm tay em trong từng ngày mưa
Tim em lạnh giá hoá đá đã yêu chưa?
Có khi hạnh phúc là cảm giác mình thật dư thừa
Nhìn ánh sao trời trong màn đêm
Nhặt cánh hoa rơi bên thềm xưa
Người yêu khuất xa khi chiều ấy
Giờ mình tôi đứng trông sao mờ