Quạnh hiu một tiếng chân
Người đi theo gió xuân
Người đi như nắng phai tàn
Trong lá đi như đàn câm
Có những cay đắng như sự khước từ
Tổn thương gắn bó đã bấy lâu, giờ vô hướng
Người quên rồi quá khứ xưa đầy thăng trầm
Khó đến đâu, em cũng đã không rời xa anh.
Chỉ cần được bên anh vui ca em mong ước chi đâu xa
Cùng anh đi muôn nơi khắp thế gian là nhà
Cùng nhau ta ca vang bài ca giữa đất trời
Cuốn bao dấu yêu gửi trong gió lá bay theo.
Lấp lánh như những vì sao
Chiếu sáng bay trên trời cao
Thấp thoáng có bóng hình ai
Nụ cười tựa như nắng
Dịu dàng và xinh xắn
Thướt tha duyên dáng tinh khôi chính là em
Khi màn đêm buông xuống
Anh vẫn đi tìm lại những giấc mơ
Của một thời yêu nhau đắm say
Của một thời yêu quên tháng ngày,
Giữa mênh mông rừng thẳm
Có tiếng lá thì thầm
Từng hàng cây tĩnh lặng
Dõi đếm thời gian đi
Đông qua chưa mà đào khoe sắc thắm
Nhành lộc non trong ánh nắng vươn mình
Thiếu nữ cười rạng rỡ nét môi xinh
Xuân đã đến bên thềm nghe nao nức.
Nắng vô tình nắng đùa trên tán cây
Trăng vô tình trăng đùa với gió mây
Còn anh vô tình em biết rằng chính em là những cuộc vui
Nhưng tại sao lại yêu đến vậy
Mang theo bao nỗi niềm
Anh không thể hiểu mình
Bao nhiêu thì mới vừa với em.
Chẳng phải cùng ai khác
Phóng xe loanh quanh vài tiếng đồng hồ
Lập lòe lập lòe có mấy đốm sáng giữa trời
Hình hài mập mờ mỗi lúc lên cao
Nhìn hoài nhìn hoài chẳng chạm tay tới được
Có phải anh là vì sao mỗi sớm mơi.