Dường như ai đó ngang qua lối về,
Gió cuốn tóc thề,
Dường như trong gió tóc đang nói gì,
Lắng nghe dùm tôi.
Dường như đâu đó nghe trong gió thoảng,
Tiếng hát mơ màng,
Dường như em đã lặng thầm qua đây,
Dịu dàng tóc mây.
Dường như ai đó ngang qua lối về,
Gió cuốn tóc thề,
Dường như trong gió tóc đang nói gì,
Lắng nghe dùm tôi.
Dường như đâu đó nghe trong gió thoảng,
Tiếng hát mơ màng,
Dường như em đã lặng thầm qua đây,
Dịu dàng tóc mây.
Người bỗng đến bên em vào một hôm nắng xanh ngời,
Và rồi tay nắm tay như từng quen muôn kiếp trước,
Người nói, nói với em bao lời êm ái trên đời,
Và rồi như giấc mơ, em ngủ quên.
Yêu, cho em yêu một lần thôi,
Cho em khóc một lần thôi,
Để em biết những buồn vui.
Mơ, cho em mơ một lần thôi,
Cho em đau một lần nhớ,
Nước mắt ấy dẫu vẫn rơi hoài.
Bao năm bên nhau, không mong cao sang,
Chỉ mong ngày kết duyên cau trầu,
Mong cho mai sau, ta luôn bên nhau,
Nghĩa vợ chồng sắc son bền lâu.
Từng ngày từng ngày em ngóng trông,
Trông ngóng đến ngày em về làm dâu má anh,
Đừng buồn đừng rầu đừng lo có em đây,
Má em hiền ba em không khó anh có chi lo.
Từng cơn mưa rơi rơi hay máu tim anh nhỏ giọt rơi,
Như có ai bóp tim anh nghẹn đau rất đau,
Vì em nói đôi ta là bạn thế thôi không gì hơn,
Nhưng bạn bè có thể nhớ nhau được không?
Miss you so much and I love you,
Tưởng như tình yêu trong tay của anh,
Và muôn trùng xa xôi trong mắt em,
Trái tim gầy hao anh giờ biết sao.
Đã nhiều lần anh muốn quên,
Anh muốn xoá những gì không vui,
Nhưng vì sao anh không thể xoá,
Nhưng vì sao anh chẳng thể quên.
Chắc tại vì anh quá yêu,
Nên anh vẫn nhớ một người không nên nhớ,
Yêu thương rời xa, dù anh cố níu kéo,
Thì giờ đau khổ cũng chỉ riêng anh mà thôi.
Em à, chúng ta không nên quay lại với nhau,
Vì mọi buồn đau trong lòng nay đã quá nhiều,
Tình yêu trong anh bây giờ cũng vơi bớt nhiều hơn trước,
Thế nên đôi ta không cần phải quay lại như lúc xưa.
Anh à, chúng ta không nên quay lại với nhau,
Vì mọi buồn đau trong lòng em đủ lắm rồi,
Đời này rộng tìm nhau quá khó bên nhau rồi lại để mất nhau,
Vì những đúng sai trong câu chuyện đôi mình chẳng đến một lúc sẽ phai.
Cám ơn vì mình đã ở lại đây,
Cám ơn vì không buông lơi bàn tay,
Cám ơn vì đã bên nhau dù đêm hay ngày,
Cám ơn vì đã cho tôi thời thanh xuân này.
Cám ơn vì đã khóc cười cùng nhau,
Cám ơn vì cất cho nhau niềm đau,
Cám ơn vì đã thương nhau đậm sâu thế này,
Cám ơn vì đã yêu tôi trọn kiếp này.
Chiều hoàng hôn rơi lá, bao lá cây thu vàng,
Trời mùa đông từng cơn gió tuyết trắng lạnh về,
Ôi tháng năm với những thời gian buồn trôi đi mãi,
Và trên ghế đá kia phai mầu,
Người yêu dấu không thấy đâu.
Người tình đi xa tít mãi nơi chân trời,
Trời thì u tối, mùa đông đang đi tới ngày dài quá dài,
Mưa vẫn rơi mù khơi, mưa tơi bời,
Từng giọt mưa trên mái ngói,
Nghe như lời nguyện cầu của tôi khóc cho tôi.
Đêm về trên con phố dài,
Mưa nhẹ rơi trong ưu hoài,
Khung cửa vắng tiếng ca buồn, em hát.
Vì sao người đi mãi không về,
Vì sao người quên câu ước thề,
Anh giờ như chim quên lối, sẽ chẳng quay về.
Nếu mai sau anh và em có già,
Đừng lo nhé có anh đây mà,
Nếu em thấy những khoảng trống trong lòng,
Thì đừng lo có anh luôn đợi mong.
Nếu mai sau duyên chẳng như ý nguyện,
Những tổn thương để mình anh nhận hết,
Bởi vì anh chỉ muốn thấy em cười,
Dù có ra sao cũng thấy vui lòng.