Từ Nơi Tôi Sinh Ra (Jack – J97)

Oh oh oh,
Oh oh oh,
Oh oh oh,
Oh oh oh,
Yeah yeah..

Bầu trời hàng ngàn sao sáng,
Rọi vào từng người xứng đáng,
Chẳng màng những điều phê phán,
Nhẹ bay lên nào bay lên nào.

Ngọt ngào đặt lệ hoen mi,
Và dù nhiều người ra đi,
Thầm thì một lời chia ly,
Sợ khi đêm về khi đêm về.

Phố Không Mùa

Gió rét đang về, lê dài thêm ký ức khô cằn,
Nhọc nhằn giọt nước mắt khẽ rơi,
Nhọc nhằn khói thuốc trắng bay.
Mùa đêm rất mơ hồ, giấc mơ mùa lá trút năm nào,
Kỉ niệm ngày xưa xa rất xa,
Ngọt nhạt đầu môi dễ lãng quên.

Mùa lá rớt trên vai, mùa se lạnh,
Mùa nắng tắt rất nhanh, mùa hoàng hôn đầy gió,
Mùa muốn sát bên nhau để ấm thêm,
Và mùa nơi đây chỉ gió tấp sau lưng,
Và nước mắt rơi dễ dàng.

Yêu Rất Thật

Chuyện tình đó đậm sâu trong tâm hồn,
Vẫn mãi mong nhớ hoài không nguôi,
Từng lời nói người trao tôi hôm nào,
Còn mặn nồng sao khó phai.

Người tình hỡi, làm sao tôi quên người,
Bóng dáng yêu dấu còn trong tôi,
Người còn đó mà như xa mù khơi,
Đã hết, đã mất nhưng làm sao.

Nơi Nào Có Em

Hằng đêm có những phong thư không gửi cho ai,
Chỉ viết cho vơi niềm đau, vì nỗi nhớ trong anh còn sâu,
Đời nhiều lắm mệt nhoài, sao vẫn ngu ngơ yêu một ai,
Dù ngần ấy xa xôi từ khi em buông tay anh không lời biệt ly.

Vạt áo đã muốn tay em một lần níu kéo,
Ướt đẫm cơn mưa chiều nay, mà chẳng thấy đôi tay mềm ấy,
Một niềm nhớ hoang đường, biết đến khi nào tan thành mưa,
Lại tìm kiếm trên con đường xưa, tìm nơi nào anh có em.

Bắt Đầu Một Kết Thúc (Phúc Trường)

Giờ em phải quên đi quên đi bao lời hứa,
Giờ em phải quên đi câu yêu thương lúc xưa,
Giờ ta đã không bên nhau anh hay đón đưa,
Kỷ niệm buồn vui bên nhau đứng dưới cơn mưa.

Về đi về đi thôi không còn thương tiếc chi,
Về đi về đi lệ em đang cay khóe mi,
Tìm nhau làm chi khi xưa anh đã bước đi,
Tìm nhau làm chi khi chẳng còn luyến lưu gì.

Bắt Đầu Một Kết Thúc

Sương mù giăng trên lối anh về,
Con đường quen bỗng chốc nên xa lạ,
Dù đôi ta không còn nhau anh sẽ rất đau,
Nhưng niềm tin đã mất cũng vậy thôi.

Em sẽ quên và rồi em sẽ quên anh mà,
Dù cố chấp em vẫn luôn phải tin,
Khi tình yêu chẳng dìu ta bước chung con đường,
Thì chia tay có lẽ sẽ đẹp hơn.

Muộn

Năm mười tám khi em còn chưa biết yêu,
Đã theo chồng về làm dâu nơi xứ xa,
Dòng đời trôi mãi, cứ ngỡ thế thôi,
Bỗng một ngày tình yêu tìm đến.

Em nhận ra bao năm mình không biết yêu,
Sống u buồn từng ngày cô đơn héo khô,
Rồi người đã đến em yêu đắm say,
Ôi tình đời vì sao ngang trái.

Tất Cả Hoặc Không Là Gì Cả

Ta yêu nhau từ trong lặng thinh,
Giờ cứ xa nhau trong lặng thinh,
Không họ cũng chẳng tên,
Đợi đến lúc quay mặt là quên.

Ta yêu nhau chỉ mình ta biết,
Trời chẳng hay đất cũng chẳng biết,
Không phận cũng chẳng duyên,
Sao lại tha thiết.

Ngày Em Thay Lòng

Lời nói ngỡ như gió bay,
Nhưng đôi khi mắt cay lệ nhòa,
Lời nói cắt lòng đau nhói,
Người với người xin nhẹ nhàng thôi.

Đời vốn dĩ lắm trái ngang,
Hôm qua thương hôm nay lụi tàn,
Tình nghĩa đang hợp vội tan,
Tại thời gian mọi thứ hoang tàn.

Ngày Mai Người Ta Lấy Chồng

Ai tìm ai trên phố vắng ngược lối cơn mưa chiều giăng giăng,
Ai tìm ai dưới trăng nghiêng bóng ngõ dài vằng vặc,
Ai đặt tên cho ký ức là nỗi đau của ngày hôm qua,
Ai đặt tên chúng ta là người lạ?

Có phải đêm qua thức trắng, để gấp con tim làm hai ngăn,
Ngăn phải ôm nỗi đau, còn ngăn trái chứa hạt nhiệm màu,
Kịp sáng mang đến làm quà cô dâu, sợ mai kia sương phai, hoa úa áo nhàu,
Anh đợi em, anh chọn ngăn nỗi đau.