Vì sao em cứ mãi yêu người,
Nguyện yêu anh, yêu mãi muôn đời,
Em đâu hay tình em đã đến sau.
Ngày hôm nay em muốn quên người,
Mà lòng em cứ nhớ thương hoài,
Anh yêu ơi, em biết đi về đâu.
Vì sao em cứ mãi yêu người,
Nguyện yêu anh, yêu mãi muôn đời,
Em đâu hay tình em đã đến sau.
Ngày hôm nay em muốn quên người,
Mà lòng em cứ nhớ thương hoài,
Anh yêu ơi, em biết đi về đâu.
Màn đêm xuống dần, muôn ánh đèn đột nhiên như ngời sáng,
Kìa bao phố phường, bao mái lầu chìm trong bóng đêm.
Lá lá lá lá la la, lá lá lá lá la,
Lá lá lá lá la la, lá lá lá lá la,
Đời đẹp quá á a à á a a bài thơ.
Đường đi lối về cơn gió lùa ngả nghiêng bao tà áo,
Và bao mái đầu không vướng sầu kề vai bước mau.
Lá lá lá lá la la, lá lá lá lá la,
Lá lá lá lá la la, lá lá lá lá la,
Lòng thầm nhớ ơ người yêu.
Đắng cõi mê nằm nghe nát dạ canh trường,
Bóng ngõ khuya từng đêm nước mắt bể dâu,
Mặc cõi u mê đời nghiêng biển mặn trùng dây,
Nhặt nhớ canh thâu tình tang dẫu buồn nhọc nhằn,
Bến mê hoang đường thiêm thiếp muộn màng,
Chân mòn tìm bến nợ duyên,
Ai vì ai gánh cuộc trầm luân.
Góc phố này nơi mình quen nhau,
Có những chiều mưa rơi ướt vai,
Có những lần mình hẹn ngày mai,
Hẹn yêu mãi hẹn chung lối đi.
Có một lần anh chẳng qua nữa,
Cứ thế xa xa mãi nơi em,
Để những mùa nhuộm màu thương nhớ,
Phố xa xôi đã vãng người qua.
Mưa rơi mưa đừng rơi chờ mong dáng ai quay về,
Chôn giấu bao câu thề bên mái tranh dưới hiên nhà cao,
Mưa rơi mưa đừng rơi chờ mong dáng ai quay về,
Em bước đi không về đông vương sầu phai màu tình anh.
Tình đời đâu ai biết được ngày gặp lại nơi đây cố nhân xưa,
Cành hồng bay theo gió nhẹ nhàng chạm vào làn tóc rối bay bay,
Chiều về đưa mây với tình mình giờ tựa mùa thu đã sang đông,
Chẳng còn nhiều hơi ấm nồng nàn chạnh lòng nhìn em gót sang ngang.
Nếu có một ngày chúng ta, trở nên xa lạ,
Nếu có một ngày yêu thương chẳng còn thiết tha,
Góc phố đoạn đường ta qua thiếu vắng đi em mưa ướt mưa nhòa,
Ai có trở về bên ai trong từng chiều vắng.
Nếu có một ngày bước chân ta chẳng chung đường,
Nếu có một ngày đôi tim chẳng con chung hướng,
Ta có còn tìm đến nhau, sẽ ở bên nhau dẫu có u sầu,
Ta có thề nguyện mai sau khi ngoài kia mưa giông khắp lối.
Họa hình dung như bức tranh nhưng mà vô sắc,
Nàng kiêu sa với tấm thân nhàu nát,
Hỏi trời cao ai cũng mong mưu cầu bình yên,
Chốn cung đình nào ai dám mơ tình duyên.
Nàng ngân nga với tiếng ca sao lòng hiu hắt,
Chịu gièm pha với những lời hà khắc,
Đã từ lâu nàng chỉ núp sau những đớn đau trong tâm hồn,
Chẳng một ai hiểu cho tâm tư của một người hầu.
Đúng! Hai chúng ta đâu còn gì nữa,
Ai sẽ đi bên em,
Và ai là người thương em,
Anh lo lắng làm gì.
Khi yêu! Anh cũng đặt niềm tin rất nhiều,
Ngày xa nhau mới hiểu,
Anh chẳng phải một nửa thế gian Em còn thiếu.
Em cứ ngỡ tình yêu sẽ mãi bền lâu,
Nếu chúng mình không cố dối lừa nhau,
Nhưng đâu biết rằng cây sẽ héo,
Khi không còn ai nâng niu và tiêu tưới.
Trong phút chốc thì mây sẽ hóa thành mưa,
Chẳng biết liệu ta kết thúc thật chưa,
Hay vẫn ôm niềm đau ở đó,
Ôm niềm tin mong gom thành cơn gió.
Giấc mộng năm ấy ta có nhẹ nhàng như cơn gió giờ đã hoá tàn tro,
Anh là người em từng yêu tim rơi trong một chiều hoàng hôn thời niên thiếu,
Dẫu là luôn thấy đôi mắt buồn làm tim đau thắt vẫn hoài yêu,
Bao năm tháng cũng chẳng thể đo được hết nhớ thương đã trao.