Đấy, vỡ tan là như thế đấy,
Mới ước mơ thật nhiều mộng mơ thật nhiều,
Đến khi đi thì vội vã.
Vội vàng đổi thay,
Còn nhanh hơn một mũi tên bay,
Rồi lao thẳng đến thẳng đến thẳng đến tim tôi.
Đấy, vỡ tan là như thế đấy,
Mới ước mơ thật nhiều mộng mơ thật nhiều,
Đến khi đi thì vội vã.
Vội vàng đổi thay,
Còn nhanh hơn một mũi tên bay,
Rồi lao thẳng đến thẳng đến thẳng đến tim tôi.
Ngoài kia trăng lên cao, gió lay ngàn cây,
Dã tràng vẫn nhói đau với vết thương giấu chôn trong lòng,
Ngày xưa mang yêu thương đến cõi trần gian,
Ngỡ tình yêu thuỷ chung nên mang theo suốt một đời thôi.
Dã tràng se bờ ước nguyện một hạnh phúc,
Dã tràng mơ tình yêu,
Có ngờ đâu hạnh phúc chỉ là phù du,
Ước vọng không thành lòng cay đắng.
Trong cơn say anh đến bên em,
Nghe chơi vơi điên đảo con tim,
Bao đam mê cuốn lấy đôi ta,
Hai người xa lạ chỉ một lần gặp gỡ.
Trong cơn say ta đến bên nhau,
Cho qua đi những tháng năm cô đơn,
Con tim say chỉ muốn yêu thương,
Dù ta và em là hai kẻ xa lạ.
Dường như em đã quên,
Tình yêu hai chúng ta,
Từng đêm anh đắn đo,
Em giờ sao thế.
Dường như em đã quên,
Đường xưa mưa vẫn bay,
Bàn chân em nhỏ nhoi,
Có anh dìu bước em về.
Ta nợ cuộc đời hạt cơm sẻ đôi,
Ta nợ của người cuộc vui đã phai,
Bước đi trong đời xót xa,
Câu cười qua từng ngày dài, còn ai với ai.
Ta nợ mặt trời từng tia nắng mai,
Ta nợ đường chiều mùi hương tóc bay,
Phố quen bao ngày nắm tay nhau về,
Ta nợ nụ cười người phu sáng nay,
Nghe đời nhẹ nhàng bước chân phong trần.
Giây phút gặp em, bỗng thấy muốn nói bao điều,
Như đã từ lâu, đôi ta quen biết nhau.
Em có gì vui, hãy nói với tôi đôi lời,
Xin chớ lặng thinh, và cho anh xin một chút tình.
Sương khuya rơi ướt áo,
Ướt đôi vai người ra đi,
Và sương khuya như muốn khóc,
Khóc cho em người ở lại.
Con tim như muốn nói,
Vì sao ta đến phút cuối,
Để một người đành ra đi.
Đêm nay mùa đông đã sang,
Bước chân đi về thấy tình còn vương mang,
Con sông thời gian giá băng,
Nước chia đôi dòng vẫn lạnh lùng dâng sóng.
Người thì gần mà bờ môi chưa ấm,
Tình thì đau mà lòng chưa xa,
Nghiêng vai, trăm năm đã qua.
Nói một lời, lần cuối với em người ơi,
Sao anh yêu quay gót xoá tan bao giấc mộng,
Ngày xưa đó tình nồng, giờ đây mất anh rồi,
Người yêu hỡi vì sao quên hết chuyện tình xưa.
Khóc thật nhiều người cũng không quay về đây,
Em cô đơn ngơ ngác, anh không câu giã từ,
Thì vương vấn làm gì, người yêu quá vô tình,
Thà anh nói cùng em sao mình lìa xa.
Nghe hạt mưa rơi rớt quanh đời,
Anh ngồi nhớ em mùa đông,
Những đêm trắng thao thức mong chờ,
Anh ngồi nhớ em suốt đời.
Bao nhiêu ngày vui giờ đã xa rồi,
Cuốn xa như gió ngoài khơi,
Anh đi tìm em chỉ thấy kỷ niệm,
Trốn trong bóng êm diụ êm.