Tình Yêu Chậm Trễ

Anh thường nghĩ mình quên mất rồi,
Thời gian ngỡ trôi sẽ cách lòng,
Anh thường nghĩ cảm xúc nhất thời,
Mà đâu biết say một đời.

Rồi khi đã biết là, người em vốn thiết tha,
Chẳng phải nơi này mà từ một nơi xa,
Lặng nghe em nói, lòng anh đau nhói,
Cứ trách sao không nhận ra tình yêu sớm hơn.

Một Ngày Mùa Đông (Vũ Quốc Bình)

Ngày xưa em hồn nhiên trái tim chưa thật biết buồn,
Thời gian qua thật mau tuổi xuân em vừa đến,
Tình yêu như vần thơ đến trong một chiều cuối đông,
Gió đông nhẹ đưa để lòng anh thao thức nhớ em.

Ngày anh đi thật xa chắc em nghe lòng rất buồn,
Về đâu khi tình yêu mới đây đã vội mất,
Chiều nay mưa lại rơi bước chân tìm về chốn xưa,
Uống ly cà phê đắng lặng nghe khúc tình ca.

Tình Không Là Mơ (Quang Mẫn)

Tình đã ra đi vội vàng,
Bao trái ngang khi anh rời xa em,
Lời nói yêu thương ngày nào,
Tan biến nhanh như giấc mơ mà thôi.

Còn đó bao nhiêu ân tình,
Sao nỡ quên hỡi người yêu hỡi,
Để mỗi riêng em mong chờ,
Câu nói xưa sẽ mang anh trở về.

Cô Đơn Trên Sofa

Cô đơn trên sofa, con tim như tan ra,
Dẫn lối em trôi theo một khúc ca buồn,
Giữa căn phòng, ánh đèn chợt tắt,
Che đi giọt buồn sắp rơi.

Cô đơn trên sofa, sao anh yêu cô ta?
Chẳng phải anh yêu em hơn cả anh mà?
Để cho thanh xuân này chợt tắt,
Trên mi giọt nước mắt rơi.

Lạnh Lùng (Mỹ Tâm)

Lặng nghe tiếng mưa rơi ngoài hiên giờ chỉ muốn tâm tư bình yên,
Ngày trôi qua bao nhiêu thời gian đau lòng rồi,
Phải cố gắng quên thôi chuyện yêu đương nhức nhối mà ta đã quá mong đợi.

Người đã muốn hai ta gặp nhau là duyên kiếp yêu thương đậm sâu,
Thật lòng em không tin tinh yêu không còn gì,
Đã đến lúc quên đi và nghe theo lý trí vì em đã khác.

Chia Cách Bình Yên

Nếu tự nhìn lại quãng thời gian qua,
Đã có lúc nước mắt anh nuốt ngược vào trong cay đắng,
Tự mình trách vì không trói được tiếng yêu,
Vì anh muốn quan tâm em bằng tất cả những yêu thương bao năm anh có được,
Mà sao mắt môi em vẫn chưa khi nào bằng lòng.

Một Lần Nữa Xin Có Nhau

Xin cho em một lần nữa có anh,
Không em ơi vì tình ta đã phai,
Em không tin rằng anh chẳng còn yêu em,
Nhưng bao nhiêu đắng cay làm trái tim anh giá lạnh.

Ngày em rất cần anh thì anh ở đâu?
Triền miên với nỗi cô đơn,
Thời gian đã giúp cho anh biết rằng,
Anh yêu em nhiều hơn thế.

Giật Mình Trong Đêm

Giật mình trong đêm khuya, giữa giấc mơ êm đềm,
Lại đang thấy dáng em đi cùng anh như lúc xưa,
Giật mình trong đêm khuya khi ánh trăng chưa tàn,
Chợt nhận ra mình đã xa lâu rồi.

Chỉ là cơn mơ thôi, không có em bên cạnh,
Mà vì sao trái tim chưa thể quên, chưa muốn tin,
Giật mình trong đêm khuya không thể tiếp giấc mộng,
Vì xót xa vì nhớ em vô cùng.

Bông Hoa Chẳng Thuộc Về Ta

Baby em như bông hoa,
Nhưng người hái đâu phải ta,
Em vội mang bao câu ca,
Trôi về nơi xa xa xa.

Baby em như bông hoa,
Nhưng người hái đâu phải ta,
Em vội mang bao câu ca,
Trôi về nơi xa xa xa.

Nhìn lên trời cao ngồi đếm vì sao ở trong bàn tay,
Chợt nghĩ về em chẳng biết giờ đây người đã ngủ chưa,
Mười hai giờ đêm nỗi buồn kia chợt như dài thêm,
Em cũng hay thật, đã khuya rồi mà vẫn chưa ngủ đi?

Đâu Ai Dám Hứa (CZEE)

Chiều dần buông tan trường anh đến để chờ nàng thơ đi học ra,
Thì ra em đang ngồi trên chiếc xe đạp của ai không phải anh,
Anh như muốn tắt luôn công tắc gật đầu,
Vì trông thấy em đang cười đùa cùng ai khác.

Cũng chẳng thể trách em chọn ai đó, hai mình đã có cái gì đâu,
Người ta duyên nhiều tiền, cao to, muôn phần hơn anh ôi giồi ôi, chán luôn,
Làm sao anh có thể có được người yêu xinh (Như em đó).