Quen nhau đã bao lâu rồi tình ta càng thêm thiết tha mặn nồng,
Có anh có em chung lòng cùng xây đắp hạnh phúc ngày mai,
Chuyện đường dài nếu thương thật lòng thì đâu ngại chi xứ xa,
Em thưa mẹ cha em theo anh về cho mình được nên duyên thành đôi.
Có bao nhiêu người đã đi qua nhớ thương,
Mà có thể quên được cảm giác khi mới bắt đầu,
Có bao nhiêu người đã trải qua đớn đau,
Mà có thể dễ dàng nhắm mắt bỏ lại đằng sau.
Cũng đã gần ba năm, mà em vẫn nhớ anh nhiều lắm,
Vẫn chưa thể yêu ai, vẫn chưa nắm tay ai,
Thế gian này rộng lớn mà con tim chẳng to nhiều hơn,
Chỉ vừa đủ nhớ một người, chỉ vừa đủ thương một người.
Người em yêu hỡi,
Giờ anh đang chốn nao mình em ngồi đây nhớ mong,
Cuộc tình đôi ta đậm sâu,
Vậy mà sao chúng ta lại không cùng nhau đi hết đoạn đường.
Ngọn đèn hiu hắt,
Ngồi chơ vơ bóng đêm lạnh không một ai kề bên,
Hàng cây lay đưa ngoài hiên,
Như thầm đang khóc thương em.
Anh từng nghĩ rằng ta chẳng bao giờ,
Phải xa rời nhau và em phải nghi ngờ,
Những thứ anh mong chờ,
Dường như tan vào đêm còn lại bơ vơ.
Ta ngồi bên cạnh nhau mà xa vời,
vì trong tim em, giờ đã có hình bóng mới.. uh oh, nghẹn lời.
Ở trong góc tường có tôi,
Ở nơi cuối đường có ai không,
Đời trôi quá dài mất em,
Thời như đứng lại ngó xem tôi đang lặng im một mình,
Ôm hết cô đơn như trong đời ta, há ha ha ha.
Em thổi cơm, em luộc rau,
Đem thit kho với cá,
Em dọn mâm, em gọi lên,
“Đến giờ cơm Út nha”,
Bát ở đây, bát ở kia,
Bát của ba với má,
Bát của em, thế là tròn bữa cơm êm đềm.
Ngàу xưa anh vu vơ với tình уêu không phai phôi,
Rằng anh chỉ уêu riêng em mà thôi,
Tình уêu em trao anh và nụ hôn ta mong manh,
Với em anh là người duу nhất.
Thôi anh cứ đi để mặc em trong xót xa,
Vì anh anh đã уêu người ta,
Buông taу sẽ đau còn hơn ta dối nhau,
Đàn ông sao chẳng ai thật lòng.
Đời người CON GÁI nay mới hai mươi,
Sao Em không cười, hay do Tuyết rơi,
Lòng buồn vì ai đau xót chưa vơi,
Đôi môi không lời, yêu thương không rời.
NĂM ẤY chúng ta từng hẹn ước bên nhau Em nhớ mà,
Nơi chốn đấy HOA MỘNG một chút mênh mong nhưng xót xa,
Thôi nhé chúng ta ĐÀNH ĐÀNH lướt qua nhau như phím đàn,
Người ÔM GIẤC MƠ này, nhung nhớ bẽ bàng.
Đường quen ta không chung lối sẽ trở nên xa lạ,
Người từng thề hẹn không chung đôi sẽ quên thôi mà,
Ngày em bước đi ngàn gió về mùa băng giá,
Mình anh đi lang thang tìm ký ức xưa.
Bàn tay chưa quên hơi ấm chiếc hôn vẫn chưa nhạt,
Mà người vội vàng mau sang ngang vui tình duyên khác,
Gió đưa thuyền về đâu bến hoang vắng u sầu,
Định mệnh ta xa rời nhau ôm bao tiếc nuối.