Những cánh diều là tình yêu lúc xưa,
Lúc chưa có ai biết buồn,
Thương em, thương nhiều lắm,
Tóc xanh còn chưa ngã chiều.
Cho đến một ngày nhiều giông tố qua,
Cánh chim đã không về nhà,
Lang thang đi tìm kiếm,
Có chăng giọt nước mắt trào.
Những cánh diều là tình yêu lúc xưa,
Lúc chưa có ai biết buồn,
Thương em, thương nhiều lắm,
Tóc xanh còn chưa ngã chiều.
Cho đến một ngày nhiều giông tố qua,
Cánh chim đã không về nhà,
Lang thang đi tìm kiếm,
Có chăng giọt nước mắt trào.
Tình em trao cho anh mối tình nồng cháy nhất trên đời,
Mà do anh không cho em được hạnh phúc lứa đôi,
Hồn chất ngất những nỗi đau, khi anh xa rời,
Bỏ lại em cô đơn âm thầm một bóng với u hoài.
Người ơi xin cho em thêm một lần nữa sống bên người,
Vòng tay em, trong bao đêm ngày thèm quấn quít anh,
Người yêu hỡi, vẫn biết đớn đau, nhưng em không màng,
Vì tình em cho anh vô vàn và mãi mãi huy hoàng.
Người đã quên rồi còn gì đâu mà tiếc nuối tình nhau,
Người cố quên mau chôn vùi bao ngày yêu dấu,
Ngàn lời yêu thương còn thấp thoáng giữa trời mênh mông,
Bỏ lại sau lưng bước đi tìm hạnh phúc mới.
Một thoáng mê đời là cơn đau là mất mát ngàn sau,
Cố giữ cho nhau một lời chào khi gặp lại nhau,
Từng ngày trôi qua ngỡ như tháng năm dài lê thê,
Tình đời là thế trách ai hỡi nhân tình thế thái.
Thấy em cười mắt trong ngần,
Đẹp như giữa ánh trăng đêm rằm,
Mộng mơ tôi về ôm ấp đêm nằm,
Đến giữa đời có xa vời,
Điều tôi muốn nói không nên lời,
Ngắm em tôi, nhìn từ phía xa, xa vời.
Sau bao nhiêu mối tình đổ vỡ mình còn tin ai,
Sau bao nhiêu tổn thương bủa vây vẫn yêu em rất miệt mài,
Qua bao nhiêu khoảnh khắc thời gian tưởng chừng hạnh phúc nhất,
Phút chốc tan vỡ thật nhanh anh ngỡ,
Tình yêu ngọt ngào đến mấy cũng tàn thôi.
Con nợ mẹ một lời tạ ơn,
Cả cuộc đời mẹ dành cho con,
Có lẽ chẳng thể nào trả mẹ,
Được hết công lao sinh thành,
Nợ suốt đời một lời xin lỗi.
Cảm ơn mẹ vì luôn bên con,
Lúc đau buồn và khi sóng gió,
Giữa giông tố cuộc đời,
Vòng tay mẹ chở che khẽ vỗ về,
Bỗng thấy lòng nhẹ nhàng bình yên.
Lòng em ngây ngất vui, khi tình yêu đến hôm nào,
Rồi dông tố kéo qua em là chiếc bóng mà thôi,
Cố nén bao niềm đau nhưng nào có nén được đâu,
Cố bước đi thật mau, nào có bước đi được đâu.
Lời hứa với em từ lâu, trọn kiếp chỉ đôi bóng hình,
Giờ biết biết ra thì sao, tình đã trái ngang từ lâu.
Chính em vì em, đã cho anh biết yêu và thương,
Mà tại sao trớ trêu em là gió lướt qua nhanh
để anh đọng lại hơi sương,
Hoa mỹ trong câu ca này,
Để một ngày nào kia con tim em lắng nghe, nhìn thấy em lao đao,
Dũng khí nào để anh dang cánh tay ôm lấy vào.
Cuộc đời em giờ trao cho anh,
Em mong anh thương em thanh xuân còn lại,
Cả cuộc đời, em gả cho anh,
Về bên anh chỉ có anh thôi,
Xa lạ nhà em xa họ hàng người thân.
Phận làm dâu đời mấy ai thương,
Bên anh một đời mong được người thương em,
Đời người con gái hơn nhau ở tấm chồng,
Tiền bạc phú quý nhiều khi sớm tối cô đơn.
Nói cho anh vì sao em bỗng ra đi,
Hãy nói cho anh những điều từ lâu em giấu,
Dẫu anh có lỗi lầm,
Không có em anh sống sao.
Ánh dương tàn một ngày như đã trôi xa,
Giấc mơ xưa ngày nào còn đâu em hỡi,
Dẫu tha thứ lỗi lầm,
Ta vẫn không còn bên nhau.